Hôm đó khi tôi đang định ra ngoài, đồng nghiệp làm cùng dự án với tôi xin nghỉ, nên cấp trên để Đường Nguyệt đi cùng tôi.
Sau khi đến nơi, số liệu tôi cực khổ điều chỉnh cả đêm bị Đường Nguyệt ôm hết công sức:
“Đàn anh, đây là tài liệu em và Lương Tư cùng nhau hoàn thành, anh xem xem còn có chỗ nào cần sửa thêm không.”
Tôi khẽ cúi đầu, đẩy máy tính về phía trước:
“Tôi đi vệ sinh một chút, anh Quý để Đường Nguyệt trình bày sơ lược về cách thức tối ưu hóa giữa kỳ với anh.”
Không đợi Đường Nguyệt kịp phản ứng, tôi đứng dậy đi ra ngoài luôn.
Kết quả, Đường Nguyệt rất nhanh đã đuổi theo tôi mà trách móc:
“Lương Tư, cô lấy việc công trả thù riêng sao? Việc cô và Tề Trí Phi chia tay có nhất thiết phải làm ảnh hưởng đến công việc như vậy không?”
Tôi rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau hết nước trên tay, nghiêng đầu nhìn cô ta.
Thực ra Đường Nguyệt đẹp hơn tôi rất nhiều.
Nhưng đây là chỗ làm việc, lại nói, đối với dự án này tôi có nhiều ưu thế hơn cô ta.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta: “Nếu cô không muốn làm chậm tiến độ dự án, thì làm việc của cô đi, không cần ôm hết công sức về mình.”
Tôi biết, cô ta chỉ mong Quý Phàm có thể khen ngợi mình.
Cuối cùng, Đường Nguyệt nhẫn nhịn gật đầu, đồng ý lui xuống, cho đến giờ ăn trưa, cô ta lại giả vờ lơ đãng mà nhắc tới:
“Lương Tư, cô và Tề Trí Phi đính hôn sớm đi, đừng giận dỗi anh ta nữa.”
Trong giọng nói vừa có một chút bất lực lại vừa mang ý trách móc nặng nề.
Giống như tôi là người giận dỗi vô cứ, cậy sủng mà làm kiêu với người khác.
Quý Phàm ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.
Tôi siết chặt đôi đũa trong tay theo bản năng, để ổn định cảm xúc: “Tôi và anh ta đã chia tay rồi.”
Đường Nguyệt bị bất ngờ, giống như kinh ngạc trước sự bình tĩnh của tôi.
Trước đây, cô ta luôn thích nhắc đến Tề Trí Phí ở trước mặt tôi, sau đó thỏa thích thưởng thức vẻ mặt khổ sở nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn của tôi.
Nhưng lần này, chính tôi không cần anh ta nữa.
“Lương Tư.” Quý Phàm nói, “Buổi chiều cô có thời gian đi cùng tôi một chuyến không? Dự án cần có xác nhận của phía chi nhánh bên kia, cô là người phụ trách chính, không có ai nắm rõ nội dung kế hoạch này hơn cô.”
Câu chuyện Đường Nguyệt đang nói, cứ như vậy mà bị dập tắt.
Tôi hào hứng đáp lại: “Được.”
Quý Phàm nhàn nhạt nhìn Đường Nguyệt một cái: “Cô cứ ở lại đây, làm việc cùng các đồng nghiệp khác đi.”
Đây là một loại cảm giác vô cùng vi diệu.
Ngày trước, mỗi lần Đường Nguyệt ra vẻ, Tề Trí Phi luôn bảo tôi phải nhường nhịn, không cần phải so đo với cô ấy.
“Đường Nguyệt nhỏ hơn em, tính cách cũng hồn nhiên, thật thà, lời nói không có ác ý, Tư Tư, em đừng tính toán chi li như vậy.”
Nhỏ hơn tôi? Nhỏ hơn một tuần sao?
Từ trước đến nay, tôi dường như đã hình thành thói quen bỏ ngoài tai những câu nói không mấy dễ nghe và móc mỉa của Đường Nguyệt.
Tôi vùi đầu vào làm việc, liên tục mà lên phương án, sửa kế hoạch mặc kệ sức khỏe, chỉ mong có thể được công nhận trong công việc.
Cũng chính vì thế, mặc dù tôi và Đường Nguyệt vào cùng nhau, nhưng cô ta vẫn là một tổ viên, còn tôi đã trở thành người phụ trách chính rồi.
Tôi không ngờ được, vừa mới thân quen với Quý Phàm khoảng một tháng, anh lại giúp ngay lúc này.
Buổi chiều, tôi và Quý Phàm từ chi nhánh công ty đi về, anh vẫn theo thường lệ đưa tôi về nhà, trên đường còn đưa tôi quay lại công ty lấy đồ.
Vừa đi ra đến cổng, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
“Lương Tư, em giận dỗi đủ chưa?”
Tôi giật mình vì bất ngờ, đến khi bình tĩnh lại mới nhìn ra người trước mặt là Tề Trí Phi.
“Mỗi lần giận dỗi em đều làm loạn cả một tháng trời, đến giờ cũng nên dừng lại thôi chứ?” Giọng nói của anh ta miễn cưỡng hòa hoãn một chút, “Bố mẹ anh tuần sau muốn đến đây, việc đính hôn của chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa.”
Tôi không cảm xúc mà nhìn anh ta: “Tôi không giận dỗi anh, chúng ta đã chia tay rồi.”
Anh ta ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lương Tư, lúc trước em khóc lên khóc xuống đòi yêu anh, giờ chỉ vì một chuyện cỏn con mà đòi chia tay anh sao?”
“Không chia tay, đợi đến lúc đính hôn rồi tiếp tục nhìn anh dây dưa với người trong lòng sao?”
Tôi đứng trước mặt Tề Trí Phi.
Tình cảm sau khi bị phai nhòa, bấy giờ nhìn lại anh ta chỉ thấy chán ghét.
“Lương Tư.” Quý Phàm lái xe đến, không thèm nhìn Tề Trí Phi lấy một cái, chỉ hỏi tôi,
“Lấy xong đồ chưa?”
Không đợi tôi trả lời, Tề Trí Phi hùng hùng hổ hổ lớn tiếng nói: “Cô được lắm! Lương Tư, cô mẹ nó mới chia tay tôi đã đi kiếm một thằng đàn ông khác, cô còn biết liêm sỉ không?”
Bình tĩnh nhìn lại, Tề Trí Phi cũng một thân hào hoa phong nhã, nếu không tôi cũng không thích anh ta lâu đến vậy.
Đáng tiếc giờ phút này, khuôn mặt điển trai hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt hung dữ không có một chút dịu dàng khi xưa.
Tôi cắn môi, có chút khó nói: “Anh đừng nói linh tinh.”
“Tôi nói sai sao, chả lẽ cô không bắt cá ——” Anh ta còn chưa nói xong, Quý Phàm bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Những cảm xúc từ đầu ngón tay ấm áp của anh trực tiếp truyền sang cổ tay tôi.
“Cậu sai rồi.” Anh nói với Tề Trí Phi, “Là tôi vẫn luôn chủ động theo đuổi Lương Tư.”
Lúc anh nói lời này, những cơn gió thoảng qua bên tai tôi dường như dịu dàng hơn rất nhiều.
Cả không gian như tĩnh lặng, đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập ngày càng nhanh của mình.
Là tiếng tim đập rộn ràng đã biến mất từ rất lâu.
Thời học quân sự năm nhất đại học, tôi bị ngất vì say nắng, Tề Trí Phi đứng ở đằng sau tôi, đã bế tôi lên và đưa tôi đến phòng y tế của trường, còn đến thăm tôi rất nhiều lần.
Sau khi khai giảng còn rủ tôi cùng đi ăn trưa, cùng đi thư viện, thậm chí còn cùng tôi đi suối nước nóng ở một thị trấn nhỏ mà tôi vẫn luôn muốn đi.
Đợi đến khi tình cảm của tôi đối với anh ta ngày càng mãnh liệt, thái độ của Tề Trí Phi đối với tôi lại ngày một lãnh đạm.
Mãi sau tôi mới biết, trong tiết học thể dục anh ta gặp được người trong mộng của mình, Đường Nguyệt.
Từ đó về sau, tôi liền trở thành lốp dự phòng của anh ta, mặc anh ta gọi đến gọi đi.
Thực ra, học đại học bốn năm, không phải không có ai theo đuổi tôi.
Chỉ là, mỗi lần như thế, Tề Trí Phi đều nói rằng tôi trông rất bình thường, gia cảnh cũng bình thường, chỉ có mỗi thành tích học tập tốt, vì vậy những người theo đuổi tôi nhất định không có mục đích tốt.
Giờ nghĩ lại, lúc anh ta nói với tôi như vậy chắc hẳn muốn tôi từ bỏ ý định, an tâm làm lốp dự phòng của anh ta thôi.
“Trước đây tôi không hiểu tại sao lại có người nỡ chia tay với một cô gái tài giỏi như Lương Tư cơ chứ.”
Quý Phàm nhìn Tề Trí Phi, cong cong khóe môi.
“Hiện tại tôi đã hiểu, gu thẩm mỹ của động vật và con người không giống nhau. Cảm ơn cậu đã buông tha Lương Tư, để tôi có tư cách theo đuổi cô ấy.”