Buổi tối, tôi ở nhà của Đinh Yến, ngủ ngon đến không ngờ, không có mộng mị, trằn trọc như tưởng tượng, cũng có thể là do chuyển nhà mệt quá.

Ngày hôm sau đến công ty, sếp báo chúng tôi chuẩn bị triển khai một dự án lớn.

Buổi chiều đối tác sẽ cử người sang công ty tôi, cùng thảo luận điều chỉnh một số phương án triển khai.

Cả buổi sáng tôi đều ngồi trước máy tính xem lại bài báo cáo của mình, trước buổi họp buổi chiều, khi đi vệ sinh, tôi thấy Đường Nguyệt đang trang điểm cẩn thận ở trước gương, thậm chí còn không thèm giễu cợt tôi giống như trước đây.

Vốn dĩ tôi còn đang thắc mắc.

Cho đến lúc vào phòng họp, đối diện trực tiếp với một đôi mắt nhàn nhạt ý cười.

Chủ nhân của đôi mắt này có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.

“Tôi là Quý Phàm, là trưởng ban phụ trách dự án Xuân Kiến lần này, hy vọng tương lai hợp tác vui vẻ.”

Lúc tôi thuyết trình phương án triển khai, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo tôi, nhìn rất chuyên chú lại nghiêm túc.

Chờ đến khi tôi trình bày xong, lúc chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn sang Đường Nguyệt.

Cô ta nhìn Quý Phàm không chớp mắt, trong ánh mắt lộ rõ sự mến mộ không thể che giấu.

Sau khi tan họp, cô ta đuổi theo sau Quý Phàm, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Đàn anh!”

Quý Phàm dừng lại, nghiêng đầu cùng cô ta nói chuyện gì đó, vẻ mặt luôn bình tĩnh.

Tôi chợt nhận ra.

Hóa ra lý do khiến cô ta vẫn luôn từ chối Tề Trí Phi là do trong lòng đã có người khác.

Trong nháy mắt, trong đầu tôi bỗng xuất hiện một ý nghĩ vô cùng lớn mật và điên cuồng.—— Tôi muốn tán đổ Quý Phạm mà Đường Nguyệt luôn yêu.

Sau khi tan làm, tôi tìm được wechat của Quý Phàm trong nhóm dự án.

Khoảng năm phút sau, anh liền đồng ý kết bạn với tôi.

Tôi dùng giọng điệu xử lý công việc nói: “Anh Quý, về cuộc họp thảo luận phương án triển khai chiều nay, tôi vẫn còn một vài ý tưởng muốn tham khảo ý kiến của anh, không biết hiện giờ anh có thời gian không?”

Đối phương trầm mặc một lát.

Sau đó Quý Phàm nói: “Tôi đang chuẩn bị đi ăn tối, hay cô cùng đi ăn tối với tôi, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận được không? Tôi mời cô.”

Tôi lập tức gọi taxi đến nhà hàng Quý Phàm nói.

Là một nhà hàng lẩu cay Tứ Xuyên gần công ty.

Quý Phàm đã đặt bàn, lại ra tận cửa đón tôi.

Đợi đến khi chúng tôi vào bàn, anh cũng tự nhiên đưa thực đơn cho tôi: “Cô nhìn xem, muốn gọi món gì?”

Lúc còn đang hẹn hò với Tề Trí Phi, có khi anh ta cũng chưa hề săn sóc tôi đến vậy.

Tề Trí Phi không ăn được cay, lúc còn ở bên anh ta, tôi cũng không còn ăn món cay Tứ Xuyên yêu thích của mình.

Mỗi lần ăn ngoài, tôi đều phải lựa chọn quán ăn anh ta thích, rồi xếp hàng đặt chỗ.

Đến khi gọi xong các món ăn anh ta thích, anh ta mới khoan thai đến muộn, miễn cưỡng đưa một ly trà sữa đến đặt trước mặt tôi.

Anh ta không biết, tôi vốn không thích uống trà sữa.

Người thích uống trà sữa là Đường Nguyệt.

Trong lúc chờ đồ lên, tôi lấy máy tính từ trong túi ra, nêu lên mấy điểm đáng chú ý trong buổi họp chiều hôm nay, xác nhận lại với Quý Phàm.

Anh cười đến mức đôi mắt cong cong: “Đúng, cứ theo đó mà sửa là được. Đừng lo lắng, tôi có đọc bản báo cáo của cô rồi, năng lực của cô khiến tôi rất an tâm.”

Tôi gật đầu, bỏ máy tính sang một bên, nghĩ đến ý định trước kia, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh Quý trước đây cũng học đại học T sao?”

“Đúng vậy, học chuyên ngành kỹ thuật truyền thông, chắc là trên cô ba khóa.”

Tôi hơi ngẩn ra một chút: “Hóa ra là đàn anh cùng khoa.”

Anh gật gật đầu, nụ cười tươi sáng lại dịu dàng.

Có một mở đầu suôn sẻ, những đề tài nói chuyện tiếp theo ngày càng nhiều.

Tôi cùng Quý Phàm nói chuyện từ ngày học quân sự cho đến cái hồ bơi mới, thậm chí còn nhắc đến khi kỷ niệm 80 năm ngày thành lập trường hai tháng sau.

“Nếu công việc không bận rộn, tôi nhất định sẽ quay lại trường.”

Vừa nói xong, tôi liền nghe thấy Quý Phàm ngồi đối diện nói tiếp: “Đến lúc đó cùng nhau đi đi.”

Tôi không ngờ, kế hoạch tiếp cận anh lại tiến triển thuận lợi đến vậy.

Trong lúc nói chuyện với Quý Phàm, tôi cảm thấy đã từ rất lâu rồi bản thân chưa từng thoải mái đến thế.

Không giống lúc ở bên Tề Trí Phi, lúc nào cũng phải để ý sắc mặt và phản ứng của anh ta để đoán xem tâm trạng của anh ta như thế nào, nên nói chuyện ra sao mới có thể lấy lòng anh ta.

Ăn cơm xong, Quý Phàm cũng tự nhiên lái xe đưa tôi về nhà.

Tôi ngồi trên ghế phó lái, vừa cài dây an toàn vừa ngượng ngùng nói: “Anh Quý là khách, mà lại để anh mời cơm, rồi bắt anh đưa tôi về nhà như này, thật ngại quá.”

“Mời cô ăn cơm là để bàn chuyện công việc, còn đưa cô về nhà…” Anh dừng một chút, rồi nghiêng đầu cười nói, “là trách nhiệm của một đàn anh đối với đàn em của mình, không phải quan hệ đối tác.”

Một câu nói liền xác định mối quan hệ của chúng tôi.

Sau này, vì là đối tác cùng thực hiện dự án, nên vài hôm tôi lại đến công ty Quý Phàm.

Có khi ở đó đến lúc anh tan ca, cùng nhau ăn một bữa cơm rồi Quý Phàm lại đưa tôi về nhà.

Nhà mới của tôi ở trong cùng một tiểu khu với Đinh Yến.

Cô ấy còn hỏi tôi: “Tư Tư, anh chàng đẹp trai mỗi ngày đưa cậu về nhà là ai thế? Có vụ gì mới à?”

“... Là khách hàng.”

Tôi thừa nhận, lúc đầu tiếp cận Quý Phàm, tôi ít nhiều cũng có ý nghĩ trả thù Đường Nguyệt và Tề Trí Phi.

Nhưng làm việc với anh càng lâu, càng cảm thấy anh là một người rất tinh tế và biết chăm sóc người khác.

Anh sẽ để ý những thứ tôi yêu thích, biết tôi thích ăn cay, không ăn rau thơm, khi gọi món đều sẽ tránh đi.

Khi biết tôi thích uống cà phê đen không thêm đường không thêm sữa, mỗi lần tôi đến công ty anh, Quý Phàm đều chuẩn bị cho tôi một cốc.

Thậm chí có một buổi tối tâm trạng tôi không tốt, bèn đăng một trạng trái trên dòng bạn bè.

Năm phút sau Quý Phàm liền trò chuyện cùng tôi, kiên nhẫn mà ôn nhu an ủi tôi đến nửa đêm, lại ân cần, dịu dàng chúc tôi ngủ ngon.

Càng tiếp xúc nhiều với Quý Phàm, tôi càng cảm thấy, theo đuổi Tề Trí Phi mấy năm nay giống như một mình trải qua một cơn mộng mị.

Không biết từ khi nào, tôi phát hiện ra sự yêu thích của bản thân đối với anh ta đã phai nhòa đến mức gần như biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play