Ở ngoài cửa là một người thanh niên khoảng hai bốn hai lăm
tuổi. Anh ấy mặc một bộ quần áo lao động có màu xám xịt, nhìn qua thì khá đẹp
trai và điềm đạm: "Xin chào, tôi là hàng xóm ở đối diện cậu, tôi họ
Dịch."
"Xin chào." Giang Tiêu hoàn toàn không có ấn tượng
gì với người này nhưng đối phương đã khách sáo nói vậy thì anh cũng lễ phép gật
đầu hỏi: "Có việc gì sao?"
"Cậu nhóc, trong nhà cậu có cái tua vít đầu lục giác
thế này không?" Đối phương giơ tay lên, cái tua vít trong tay anh ấy nhìn
rất bóng, nó đã bị hỏng một cách thê thảm.
Giang Tiêu im lặng một lúc rồi xoay người lấy một hộp dụng
cụ từ trên ngăn tủ trước cửa ra, chọn một cái giống y hệt đưa cho anh ấy.
"Cảm ơn nhóc nhé." Người nọ cầm lấy rồi quay về
phòng. Trước khi vào nhà thì bỗng nhiên chỉ vào tóc anh: "Trên tóc cậu
dính rau kìa."
"Tôi đã nói là nhà đối diện nhất định sẽ có mà…"
"Cậu cũng thật sự không biết xấu hổ là gì."
"Nếu không phải cậu cứ ở đây làm phiền thì tôi đã làm
xong từ lâu rồi."
"Tôi ở đây là vì ai chứ? Cậu lại gọi tên họ Vân đến
chắc."
"Tối hôm qua có ca đêm nên phải ở nhà ngủ bù rồi…"
Giang Tiêu đóng cửa lại để ngăn những tiếng ồn ào từ phòng
đối diện. Sau khi anh quay đầu nhìn vào gương thì quả nhiên là có lá rau dính ở
trên tóc. Cằm và gò má anh cũng hơi bầm tím, nhìn có vẻ khá dọa người.
Lúc anh tắm rửa xong thì ngoài trời đã hoàn toàn tối đen,
anh vừa lau tóc vừa gọi điện thoại cho ông nội: "Ông nội, hôm nay cháu
không qua đó nữa. Vâng, đột nhiên thầy lại muốn kiểm tra vào buổi tối, vâng,
được ạ..."
Giọng nói của Giang Học Lâm nghe có vẻ tràn trề sức sống.
Giang Tiêu tắt điện thoại di động đi rồi nằm ở trên giường, đống đèn neon ngoài
cửa sổ cứ lập lòe liên tục, mí mắt anh cũng dần dần trùng xuống.
"Ông ơi, ông đang gọi điện thoại cho ai vậy ạ?"
Đứa bé vừa đen vừa gầy ngồi xổm bên cạnh chiếc xe lăn ngẩng đầu hỏi Giang Học
Lâm, ánh đèn đường chiếu vào khiến thằng bé híp mắt lại rồi dùng sức dụi mắt.
"Cháu trai lớn của ông." Giang Học Lâm cúi đầu
nhìn thằng bé.
"Vậy ông vẫn còn cháu trai sao?" Phó Trí tò mò
hỏi.
"Chỉ có một người thôi." Giang Học Lâm nhẫn nại
nói: "Sau này con đừng chạy lung tung khắp nơi nữa nhé, y tá đã đi tìm ba
mẹ của con rồi."
"Vâng, con nhớ rồi ạ." Phó Trí gật đầu: "Bệnh
viện lớn quá đi. To hơn nhà của con cho nên con mới lạc đường."
Nửa giờ trước, hộ lý đã đẩy Giang Học Lâm xuống đây để hít
thở không khí một lúc nhưng kết quả là lại thấy thấy thằng bé này đang núp vào
trong lùm cây để nhìn kiến. Ông cụ đợi mãi mà không thấy ba mẹ đứa bé đâu nên
chỉ có thể bảo hộ lý đi tìm người giúp đỡ.
"Người ba đó không phải ba của con." Phó Trí nói
với ông cụ: "Ông ta luôn đánh con, con đau lắm."
Giang Học Lâm nghe xong thì nhíu mày: "Mẹ con
đâu?"
"Mẹ đã chạy rồi." Dường như Phó Trí còn không thể
nào hiểu được ý của từ "chạy": " Thiến Thiến nói con chỉ là con
rơi, mẹ con không vui nên mới chạy."
"Nhưng mà con có anh trai." Phó Trí nói xong thì
vô cùng kích động khoa tay múa chân cho Giang Học Lâm xem: "Anh trai con
vô cùng lợi hại luôn!"
Xem ra vẫn còn một người đáng tin cậy, Giang Học Lâm thở
phào nhẹ nhõm.
"Ông ơi, ông có anh trai không? Anh trai ông có lợi hại
không ạ?" Phó Trí hỏi ông cụ.
"Ờm…" Giang Học Lâm im lặng một lúc: "Ông có
nhưng tiếc là đã mất lâu rồi."
Phó Trí kiễng chân vỗ vỗ vào cánh tay ông cụ: "Ông ơi,
anh trai của ông nhất định đã biến thành một ngôi sao rồi."
Giang Học Lâm đưa tay sờ vào đầu thằng bé. Không lâu sau thì
hộ lý đã dẫn anh trai của thằng bé tới đây.
Nhìn thì có vẻ tuổi tác của đối phương cũng không kém cháu
trai ông cụ bao nhiêu nhưng tóc thì dài và khá lưu manh. Chờ đối phương đến gần
thì Giang Học Lâm mới thấy rõ trên mặt đứa nhỏ này có một mảng xanh một mảng
tím, khóe mắt vẫn còn có dính máu. Cũng không biết có phải là do tên khốn khiếp
kia đánh hay không nhưng nhìn rất đáng thương.
"Anh trai, ba em đánh anh sao?" Phó Trí thấy bộ
dạng này của hắn thì nụ cười trên mặt bỗng biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu.
Thằng bé cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn rồi ngập ngừng nói: "Em xin lỗi
anh."
"Không phải ông ta." Phó Thanh Chu lạnh nhạt trả
lời rồi nhìn về phía Giang Học Lâm đang ngồi trên xe lăn: "Cảm ơn ông lớn
nhé, thằng bé đã làm phiền ông rồi."(AbilenexTYT)
Phó Trí đứng ở bên cạnh xấu hổ cúi đầu, thằng bé không dám
nói thêm gì nữa.
Tuy rằng thằng bé rất thích anh trai nhưng cũng rất sợ anh
trai. So với việc bị ba đánh thì Phó Trí vẫn sợ làm Phó Thanh Chu tức giận hơn.
"Chuyện này có gì mà phiền chứ, trẻ con đều như vậy
mà." Giang Học Lâm xua tay rồi cười nói với Phó Trí: "Mau theo anh con
về đi."
Phó Trí ngoan ngoãn gật đầu sau đó vẫy tay với Giang Học
Lâm: "Tạm biệt ông ạ."
"Ừm, tạm biệt." Giang Học Lâm khoát tay, nhìn một
người lớn một người nhỏ đi về phía phòng bệnh.
Hộ lý đẩy xe lăn cho ông cụ, khi hai người nói chuyện thì
Giang Học Lâm đột nhiên dừng lại một chút: "Anh trai của thằng bé này
không được hiểu chuyện cho lắm."
"Sao ạ?" Hộ lý khó hiểu.
"Cậu ta nhìn cũng ngang tuổi cháu tôi mà lại gọi tôi là
ông lớn." Giang Học Lâm tặc lưỡi rồi lắc đầu: "Kỳ cục thật."
Còn anh trai kỳ cục của thằng bé thì đang bắt xe.
"Anh ơi, chúng ta phải về nhà sao?" Phó Trí nhìn
thấy thế thì vô cùng lo lắng mặc dù Phó Thanh Chu đã phủ nhận những vết thương
trên mặt là do Phó Kiến Hồng đánh.
Nhưng Phó Trí vẫn luôn có bóng ma tâm lý nghiêm trọng đối
với chuyện này, thậm chí thằng bé còn nghĩ nếu bản thân lại bị viêm dạ dày thì
cũng sẽ không cần phải về nhà nữa.
"Không về." Phó Thanh Chu đón taxi: "Anh đã
thuê một căn phòng ở bên cạnh trường học, chúng ta sẽ ở đó trước."
Phó Trí leo lên ghế sau theo hắn, nghe vậy thì kinh ngạc hét
lên: "Là nhà mới ạ? Ba sẽ không ở đó sao?"
"Ừ, sẽ không có Phó Kiến Hồng." Phó Thanh Chu đóng
cửa xe rồi nói với tài xế: "Tài xế, đến ngõ Bình An phía sau khu chung cư
Hoa Viên Nghi Nam."
Nửa giờ sau, xe taxi đã dừng lại trước con ngõ nhỏ. Phó
Thanh Chu dẫn Phó Trí vào trong rồi rẽ trái rẽ phải hơn mười phút mới dừng lại
ở cuối ngõ.
Cổng chính được sơn màu đỏ thẫm đã bị tróc sơn loang lổ.
Trước cổng còn có một chiếc máy kéo đã cũ, đi vào sẽ phát hiện sân nhà rất chật
chội và trên nền thì được phủ kín bằng gạch đỏ. Hai cánh cửa ở hướng đông nam
và bắc mở toang, ở đó còn có một cái thang sắt đã rỉ sét thông lên nóc nhà,
dường như có thể nhìn thấy mấy gian phòng được xây ở phía trên.
Dây thường xuân xanh rì bò đầy tường bên trong, mấy sợi dây
phơi quần áo đan xen vào nhau đang treo đầy quần áo, đèn sợi đốt với ánh sáng
màu vàng nhạt được treo ở đầu tường, mùi dầu ăn xào rau lẫn với tiếng người ồn
ào ập đến.
Phó Trí vừa tò mò vừa rụt rè nhìn quanh sân vườn xa lạ này.
Một người phụ nữ trung niên có dáng người mập mạp mặc váy ngủ đi ra từ căn
phòng phía bắc đánh giá hắn một chút rồi lại mất hứng thú cụp mí mắt xuống, bà
ta khom lưng xách giày phơi trước cửa phòng lên.
Trong căn phòng ở phía nam truyền đến tiếng trẻ con khóc lóc
nỉ non, một người đàn ông cởi trần ở căn phòng trái với quy định trên tầng hai
thò đầu ra mắng: "Mẹ kiếp, mày có biết dỗ trẻ con không!"
Cô bé đeo cặp sách nhí nhảnh đi vào căn phòng thứ hai ở phía
nam. Hai vợ chồng mặc quân phục rằn ri và giày cao su xanh vừa đặt cặp xách
trong tay xuống để chuẩn bị mở cửa hỏi: "Sao muộn thế này rồi mới
về?"
"Con đến nhà bạn chơi." Cô bé cười hì hì nói.
Phó Thanh Chu dẫn thằng bé đến căn phòng phía đông ở bên
phải sau đó mở cái khóa kiểu cũ phía trên ra, trong cái mùi cũ kỹ có thêm vài
phần lạnh lẽo.
Ánh đèn màu da cam chiếu sáng cả căn phòng, chỉ cần đảo mắt
một cái là nhìn thấy hết bên trong. Ở bên cạnh cửa có một tấm ván mỏng, trên đó
đặt một cái giường đôi bằng gỗ, miễn cưỡng thì cũng có thể thêm một người nữa
ngủ.
Bên kia cửa là một cái bàn trà đầy dầu mỡ và chiếc sô pha đã
chuyển sang màu xám. Ở bên cạnh sô pha thì đặt một cái vali vải màu cà phê có
hai bánh và một cái túi lớn, trừ những thứ đó ra thì cũng không còn thứ gì
khác.
"Trước tiên chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian."
Phó Thanh Chu đóng cửa lại, tuy rằng ở đây không cách âm nhưng có nơi để ở vẫn
còn hơn không: "Chờ thêm mấy ngày nữa rồi mình chuyển nhà."
Bây giờ trong tay hắn không có nhiều tiền nên chỉ có thể
thuê được căn phòng này nhưng ở phía trước chính là hoa viên Nghi Nam mà Giang
Tiêu ở. Nếu muốn tới trường trung học phổ thông số 7 thì đi bộ lâu nhất cũng
chỉ mất mười phút, ở đây cũng coi như không quá tệ.
Phó Trí thì lại kích động hơn hắn nhiều, thằng bé hăng hái
chạy ba vòng quanh căn phòng to hơn cái móng tay này một chút sau đó ngồi trên
chiếc sô pha bám bụi kia vui vẻ hô lên: "Anh trai! Nhà mới!"
Phó Thanh Chu chỉ lạnh nhạt phản ứng lại, hắn với Phó Trí
không thân cũng chẳng quen nên thật ra thì cũng không có tình cảm gì cả. Hắn
đưa thằng bé theo chỉ đơn giản là vì không muốn để cho thằng bé chết một cách
không đáng.
"Ngày mai anh đưa em đến nhà trẻ." Phó Thanh Chu
nói với thằng bé: "Sang năm em phải học tiểu học nên nhớ học tập thật tốt
nhé."
Phó Kiến Hồng không cho Phó Trí đến nhà trẻ, chiều tối ngày
hôm nay chính hắn là người đi làm thủ tục nhập học cho Phó Trí. Số tiền ít ỏi
mà hắn tích góp được lúc trước cũng phải đóng học, nếu không thì cũng không đến
mức phải lưu lạc đến cái nơi này để ở.
Tuy rằng chút tiền ấy trong mắt giám đốc Phó không hề quan
trọng chút nào nhưng đối với Phó Thanh Chu và Phó Trí của hiện tại mà nói thì
quả thật chính là tai họa ngập đầu.
Phó Thanh Chu móc túi tiền ra, còn chín mươi tám tệ và ba
hào hai, đây là số tiền tích góp còn sót lại của bọn hắn cho đến hiện tại.
Phải tìm cách kiếm tiền thôi.
Phó Trí trông chờ nhìn vào tiền trong tay hắn,
: "Anh ơi, sau này chúng ta còn có thể ăn thịt
sao?"
"Sẽ được ăn." Phó Thanh Chu nói ít nhưng câu nói
lại có nhiều ý nghĩa sâu xa, hắn thấy vẻ mặt lo lắng của Phó Trí thì trấn an
thằng bé: "Nếu thật sự không có tiền thì có thể đi tìm 'chị dâu' của em để
mượn."
Phó Trí trợn tròn mắt: "'Chị dâu' sao?"
Phó Thanh Chu rũ mắt nhìn vào hạt đào nhỏ trong tay, sợi dây
màu đỏ quấn quanh ngón tay hắn: "Trong tương lai."