Chương này chưa trọng sinh nên cách xưng hô vân vân sẽ có sự mâu thuẫn.
Tiếng kít phanh xe chói tai vang lên trong màn đêm dày đặc,
lốp xe ma sát với mặt đất làm tóe lên cả một đường tia lửa, ánh sáng đèn ảm đạm
nhanh như chớp lướt qua trên vách núi, chiếu rọi lên cây cối và đá vụn âm u.
Giang Tiêu nắm chặt tay lái, rìa tóc mai anh thấm ướt mồ hôi
lạnh, những nếp nhăn trên tay áo âu phục cũng theo động tác của anh mà phập
phồng lên xuống, anh quay đầu lại, ánh mắt lo âu nhìn về phía người ngồi phía
sau.
"Giám đốc Phó, ngài không sao chứ?" Giọng nói của
anh hơi run rẩy.
Người phía sau ngẩng đầu lên, trong ánh sáng yếu ớt hắn chỉ
nhìn thấy được non nửa cái gáy cổ toát lên màu trắng lạnh, dường như sự bình
tĩnh bẩm sinh đã có, nói: "Không sao."
"Vừa nãy—---" Giang Tiêu vừa mở miệng thì ánh sáng
chói mắt và cảm giác mát lạnh phía sau đồng thời ập tới, anh vội vã quay đầu
lại nhưng đã quá muộn rồi.
Rầm rầm!
Chiếc xe riêng đang dừng ở chỗ góc cua đường bị xe chở hàng
nặng nề va vào sát mép đường được hàng rào bảo vệ ven đường ngăn lại, treo lơ
lửng ở sườn sốc và giáp giới quốc lộ, bên cạnh chính là con dốc dựng ngược
đứng, góc độ thẳng đứng ấy gần như hoà vào trong bóng đêm đen kịt, dường như
sâu không thấy đáy.
Khi sự mất trọng lực trong nháy mắt và cơn choáng váng qua
đi thì cơn đau kịch liệt từ lồng ngực truyền đến, Giang Tiêu mở trừng mắt, dưới
ánh sáng nhấp nháy của đèn xe, hông xe nghiêng bên sườn dốc dường như đang dự
báo trước về cái chết.
Anh muốn mở cửa xe nhưng cửa xe đó lại bị đá chặn cứng, cửa
xe ở ghế phụ bị kẹt ở rào chắn bảo vệ, căn bản là không có đường ra.
Anh khó khăn lắm mới mở được dây đai an toàn rồi vượt qua
chiếc ghế phụ bị biến dạng, lần mò được cơ thể ấm áp, anh vội gọi đối phương:
"Giám đốc Phó? Giám đốc Phó? Phó Thanh Chu!"
Phó Thanh Chu ho một tiếng thì Giang Tiêu mới miễn cưỡng thở
phào một hơi, anh cũng không quan tâm đến cơn đau nhức toàn thân mà tính đưa
Phó Thanh Chu đi ra từ cửa sau xe.
Nhưng một giây sau đó ánh sáng chói mắt lại sáng lên.
Rầm rầm!
Chiếc xe riêng đang treo ở rìa đường bị tông mạnh mà lao ra
ngoài.
Cuối cùng anh cũng muộn màng mà nhận ra rằng đây vốn không
phải vụ tai nạn ngoài ý muốn mà là một vụ giết người đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Giang Tiêu che phía sau đầu và gáy Phó Thanh Chu, liều mạng
ôm chặt bảo vệ hắn trong vòng tay, trong chốc lát nghỉ ngơi cảm giác mất trọng
lực lại một lần nữa truyền đến khiến anh thậm chí còn chẳng thể khống chế nổi
bản thân mà nghĩ: 'Phó Thanh Chu thật sự quá gầy, xương đều bị nhô cả lên.'
Bùm!
Tám tiếng trước.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng hân hoan vang lên từ trong căn phòng
tối, có một cánh tay thò ra từ trong chăn, uể oải lần mò loạn xạ một lúc cuối
cùng cũng sờ được 'kẻ đầu sỏ' rồi kéo chiếc điện thoại vào trong chăn.
Cả căn phòng lại chìm vào trong yên tĩnh.
Năm phút sau, chiếc chăn đột ngột bị kéo ra, Giang Tiêu từ
trên giường nhảy bổ xuống, anh mở điện thoại lên xem, buổi sáng mười hai giờ
năm phút, sau đó thở phào một hơi.
Anh kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài khung
cửa sổ chiếu vào, mang theo cái cảm giác ấm áp chỉ có riêng của mùa xuân.
Giang Tiêu ngáp một cái rồi gãi gãi cái đầu rối bù xù của
mình, vừa gãi bụng vừa đi vào nhà vệ sinh.
Vừa bóp kem đánh răng thì có điện thoại gọi đến.
"Alo?" Anh ngẩng đầu nhìn người râu ria xồm xoàm
trong gương, không nhịn được lại ngáp một cái.
"Anh Giang, hôm nay giám đốc Phó tham dự tiệc tối ở
biệt thự Lạc Hương, ngài ấy bảo anh tám giờ tối đến đón ngài ấy về chung cư
trên thành phố." Trợ lý của Phó
Thanh Chu nói.
"Được." Giang Tiêu liếc mắt nhìn tạp chí ở bên
cạnh bồn rửa mặt, trên trang bìa là một người trẻ tuổi mặc vest đi giày da, đôi
mắt sau tròng kính hơi nhướng lên, vừa lãnh đạm lại vừa xa cách nhìn anh.
Anh tắt máy vươn tay phủi phủi trang bìa tạp chí kia, bộ
dáng rất không đoan chính mà nói:
"Giám đốc Phó, cười một cái xem nào."
Người trên trang bìa mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì,
bên cạnh là dòng chữ to nổi bật: ⟨⟨Hành Trình Lập Nghiệp Gian Khổ Của Doanh
Nhân Trẻ Khuyết Tật⟩⟩, chỉ có điều hai chữ" khuyết tật" được người ta
đánh dấu rất đậm bằng bút dạ.
Giang Tiêu nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, quanh miệng
vẫn còn dính một vòng tròn bọt anh nhìn vào trong gương nở nụ cười xán lạn:
"Giám đốc Phó, thực ra tôi thích anh rất lâu rồi—--"
"Thanh Chu" Giang Tiêu lau bọt kem đánh răng, trên
môi cậu vẫn giữ nụ cười, nét mặt trân trọng nói: "Thực ra tôi yêu thầm anh
mười năm rồi….. xì."
Anh hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Phó Thanh Chu, sau này
tôi sẽ chăm sóc anh, tôi không bận tâm đến chân của anh đâu—---"
Giang Tiêu nhăn mày, vỗ vào ngực mình một cái: "Không
có việc gì thì nhắc đến chân làm gì chứ."
Hai chân của Phó Thanh Chu bị khuyết tật, anh từng nghe Lý
Bác Văn nói hình như là năm mười tám tuổi đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô rất
nghiêm trọng, mặc dù miễn cưỡng lắm mới nhặt về được cái mạng nhưng lại mất đi
đôi chân.
Nhưng giám đốc Phó tay trắng lập nghiệp, bây giờ đã là doanh
nhân trẻ truyền cảm hứng nổi tiếng, chút khuyết điểm nhỏ nhặt này đối với hắn
mà nói chẳng hề hấn gì.(AbilenexTYT)
Đương nhiên, đối với Giang Tiêu mà nói cũng chẳng quá quan
trọng.
Anh thích Phó Thanh Chu, bất kể là Phó Thanh Chu như thế nào
thì đối với anh mà nói đều hoàn mỹ như vậy cả.
Giang Tiêu cạo râu và rửa mặt kĩ càng, chọn ra bộ âu phục
đắt và mới nhất, anh lắc mình biến hoá trở lại thành tài xế đẹp trai tính tình
đáng khen nhà giám đốc Phó.
Anh đứng trước chiếc gương to giơ tay vuốt vuốt rồi xịt khá
nhiều keo xịt tóc lên mái tóc vẫn còn đang xoăn vểnh lên, oán hận nói với bức
ảnh trên gương: "Cái mái tóc xoăn này….. hay là tôi đi cạo đầu đinh
nhỉ?"
Đôi mắt của Phó Thanh Chu trong bức ảnh rũ xuống không nói
chuyện, ngồi trong xe nghiêm túc xem văn kiện trên tay.
Giang Tiêu nhìn chằm chằm vào bức ảnh rất lâu sau mới từ từ
thở dài.
Vừa hạ quyết tâm lại thấy hơi dao động.
Nếu như bây giờ anh là một học sinh mười bảy mười tám tuổi
đang học cấp ba thì kể cả là anh có bị ấm đầu trực tiếp kéo Phó Thanh Chu ra tỏ
tình cũng không có cảm giác lạc quẻ gì.
Nhưng năm nay anh đã ba mươi tám tuổi rồi, không nhà không
xe, chỉ thuê được một căn nhà rách nát, khoanh tay ngồi nhìn người đến tuổi
trung niên nhưng vẫn chẳng làm được trò trống gì.
Người mà anh thích lại cực kỳ có triển vọng, cho dù chân hắn
có không tốt thì vẫn sẽ có vô số người chen lấn nhảy bổ lên người hắn, dù cho
toàn bộ đều bị Phó Thanh Chu từ chối không một chút do dự nào.
Nhưng ít nhất thì bọn họ dám bày tỏ tâm ý của mình.
Còn Giang Tiêu đến cả can đảm để thực hiện bước đầu tiên
cũng không có.
Anh hơi buồn bực vò vò tóc, mái tóc xoăn vừa bị ép xuống lại
diễu võ dương oai mà vểnh lên, rồi lại bị chủ nhân buồn bực ép xuống.
Biệt thự Lạc Hương ở trên sườn núi ở ngoại ô thành phố, quốc
lộ quanh co hơi dốc đứng nên không dễ lái xe chút nào, lái được nửa đường vẫn
luôn cảm thấy có tiếng lạch cà lạch cạch dưới gầm xe, kính thủy tinh chắn gió
phía trước xe chở theo cục thịt nhỏ cũng đang run rẩy.
Anh dừng xe lại xuống kiểm tra thì không phát hiện ra vấn đề
gì, chỉ là trên đường có rất nhiều đá vụn, trên đường dường như không có xe,
ánh chiều tà lúc chạng vạng chiếu rọi khiến cho người ta cảm thấy có chút quạnh
quẽ.
Giang Tiêu ngồi xổm bên vệ đường hút một điếu thuốc, cúi đầu
nhìn đồng hồ, sau đó anh dập tắt đầu lọc ném ra ngoài lan can trên sườn sốc
dựng đứng, đợi một lát khi cảm thấy mùi thuốc đã tan đi kha khá mới lại lên xe
đi tiếp.
Sắc trời đã muộn, chiếc xe từ từ đi vào bên trong biệt thự
trên núi, đèn đuốc của sảnh yến tiệc phía xa sáng trưng, truyền đến những tiếng
vui cười náo nhiệt.
Giang Tiêu lại dựa vào xe hút hai điếu thuốc lá, anh xây
dựng tâm lý cả nửa ngày cố gắng kiềm chế xung động muốn từ bỏ, sau đó anh nhìn
thấy có hai bóng người chầm chậm đi về phía này.
Giang Tiêu mở cốp xe lấy xe lăn gấp ra, nhanh bước đẩy đến
trước mặt Phó Thanh Chu.
"Anh Giang." Trợ lý cười với anh rồi gọi một
tiếng, trong ánh mắt có vài phần kinh ngạc: "Xa như thế mà anh cũng có thể
nhận ra chúng tôi à."
"Mắt tốt đó." Giang Tiêu cười nói, nhưng ánh mắt
vẫn khoá chặt người trước mặt.
Vóc người của Phó Thanh Chu và anh cao không khác nhau là
mấy nhưng người lại rất gầy, trên gương mặt tuấn tú vẫn luôn mang theo vẻ xanh
xao ốm yếu, hôm nay chắc là uống không ít rượu nên gương mặt hơi đỏ lên, ánh
mắt nhìn về phía anh nhìn có vẻ không có trọng tâm.
"Giám đốc Phó." Giang Tiêu vươn tay ra dìu hắn,
giữ chặt lấy cánh tay nặng nề, nửa thân của đối phương đều dựa vào người anh.
Giang Tiêu vô cùng ngạc nhiên, nếu đặt trong hoàn cảnh bình
thường thì Phó Thanh Chu sẽ không để người khác dìu mình, anh không nhịn được
nghiêng đầu nhìn đối phương nhưng chỉ có thể nhìn thấy nét mặt quen thuộc mà
hời hợt kia, chỉ có điều cổ và phía sau tai đã đỏ cả một mảng lớn.
Uống nhiều rồi. Giang Tiêu có chút đau lòng, nhưng lại không
kìm nén được niềm hân hoan dâng lên từ tận đáy lòng.
Đổi hôm khác…. hay là nhân lúc đối phương đang say rượu để
tỏ tình, cho dù bị từ chối cũng có thể miễn cưỡng gạt đi.
"Vậy giám đốc Phó, tôi về trước đây." Trợ lý nói
với Phó Thanh Chu: "Tôi sẽ nhanh chóng bàn giao rõ ràng với người của bên
giám đốc Thường."
Phó Thanh Chu gật đầu ngồi lên xe lăn.
Giang Tiêu đẩy hắn đi đến phía xe.
Phó Thanh Chu dựa trên xe lăn, chiếc cúc áo luôn được hắn tỉ
mỉ cài đến nút trên cùng, không bao giờ cẩu thả lại bị hắn kéo mở ra hai nút,
Giang Tiêu cúi đầu, vừa hay có thể nhìn thấy vết sẹo nông kia trên xương quai
xanh hắn.
"Sao đến sớm thế?" Phó Thanh Chu vươn tay day day
mi tâm, không biết là uống nhiều rượu nên bị đau đầu hay là vì không thích ứng
được với chân giả vừa mới lắp cách đây không lâu.
Bỗng nhiên Giang Tiêu hoàn hồn lại, cười nói: "Tôi ở
nhà cũng không có việc gì cả."
"Nhớ nói với Tiểu Trương một tiếng, đổi nghỉ phép bù
sang ngày khác." Phó Thanh Chu tháo kính ra, dựa lưng vào xe lăn nhắm mắt
lại, đôi lông mày hắn cau lại, trông có vẻ rất khó chịu.
"Được thôi giám đốc Phó."
Làn gió đêm nhẹ nhàng đem theo cái cảm giác mát mẻ vừa đủ,
Giang Tiêu dần buông chậm tốc độ đẩy xe lăn, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay
cũng đổ mồ hôi, anh nắm chặt tay, cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực: "Giám đốc Phó, thực ra tôi—---"
Tiếng điện thoại rung vang lên làm cắt ngang lời nói của
Giang Tiêu, Phó Thanh Chu nhìn một cái biểu thị hãy tiếp máy đồng thời giơ tay
ra hiệu cho anh nói chuyện sau, cổ tay kia trông xanh xao gầy yếu, những đường
gân trên mu bàn tay ở dưới ánh sáng mờ nhạt trông hết sức ảm đạm.
Giang Tiêu dừng lại dưới ánh đèn đường, anh biết điều đi đến
bên bụi cỏ bên cạnh châm một điếu thuốc lá, ánh mắt rơi trên đôi chân trống
không kia của Phó Thanh Chu.
Khoảng giữa của ống quần và giày da lộ ra một đoạn khớp
xương chân giả lạnh ngắt, đâm vào trong lòng Giang Tiêu khiến anh phát đau.
Cuộc điện thoại này của Phó Thanh Chu kéo dài rất lâu, chốc
chốc hắn lại đưa tay lên xoa mi tâm mình, nếp nhăn giữa đôi lông mày đẹp đẽ bị
kéo căng, không khó để nhận ra cuộc trò chuyện của đôi bên không mấy dễ chịu.
Mãi hồi lâu sau hắn mới đặt điện thoại xuống, nửa khuôn mặt
bị phủ trong bóng đen, trầm mặc rất lâu sau hắn nghiêng mặt qua nhìn anh, trong
giọng nói mang theo sự mệt mỏi nặng nề: "Tiểu Giang, vừa nãy cậu muốn nói
gì thế?"
"Không có gì." Giang Tiêu đứng thẳng dậy, phủi
phủi tàn thuốc trên ống quần rồi tiếp tục đẩy hắn đi về phía trước: "Giám
đốc Phó, công việc chưa làm xong hết nhưng ngài vẫn phải chú ý nghỉ ngơi
đấy."
Có lẽ là Phó Thanh Chu đã từng nghe rất nhiều người nói cũng
nói vậy với hắn nên đến cả việc đáp lời cũng mang theo thái độ xa cách vừa
phải, khách sáo nói: "Tôi sẽ làm vậy."
Vốn chẳng thèm để trong lòng.
Giang Tiêu âm thầm thở dài trong lòng một tiếng sau đó dìu
hắn ngồi lên xe.
Phó Thanh Chu lên xe không bao lâu thì đã ngủ mất, trên chân
đắp một chiếc chăn mỏng đã được chuẩn bị trước, Giang Tiêu liếc nhìn hắn qua
kính chiếu hậu, không nhịn được mà cười.
'Vốn đã rất tốt rồi.' Giang Tiêu ăn ủi bản thân nói.
Có thể ngày ngày nhìn thấy người mình thích, độc chiếm một
khoảng thời gian ngồi trên xe cùng hắn, cho dù không nói chuyện thì cũng sẽ đều
cảm thấy vui vẻ.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy không đủ, càng muốn quá phận
hơn nữa.
Muốn Phó Thanh Chu đừng làm việc mệt mỏi như thế, muốn cơ
thể Phó Thanh Chu khoẻ mạnh trở lại,
muốn Phó Thanh Chu cười với anh, muốn Phó Thanh Chu….. cũng thích anh.
Đúng là mơ mộng hão huyền.
Trong lòng Giang Tiêu âm thầm phỉ nhổ chính mình.
Anh không xứng với Phó Thanh Chu, bất luận là nhìn từ phương
diện nào thì điểm tương đồng duy nhất giữa anh và Phó Thanh Chu có lẽ là từng
học chung một lớp và chung một trường thời cấp ba—----- đáng tiếc là một ngày
trước khi Phó Thanh Chu chuyển đến học thì anh đã thôi học rồi.
Mỗi lần tìm Lý Bác Văn uống rượu nhắc lại chuyện này thì đều
có thể khiến cho anh tiếc đứt ruột cả
buổi trời.
Giang Tiêu cầm tay lái nhìn con đường phía trước đèn xe, từ
trước đến nay anh vẫn luôn lái xe rất ổn định, mỗi lần Phó Thanh Chu đều có thể
yên tâm ngủ một giấc trên xe.
Đợi khi Phó Thanh Chu tỉnh lại anh nhất định phải nói ra.
Ai biết khi vừa chuẩn bị rẽ ngoặt thì kính chắn gió đột
nhiên bị thứ gì đó va vào, gầm xe bị xóc nảy một hồi, Giang Tiêu vội vàng giẫm
phanh xe.
Chiếc xe riêng nặng nề từ sườn dốc lăn xuống đập vào nền
đất.
"Giang Tiêu…… Giang Tiêu……"
Giang Tiêu mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Mùi xăng dầu, mùi cháy khét và mùi máu tanh tất cả cùng xộc
thẳng vào khoang mũi, trên dưới toàn thân anh không có chút sức lực nào, trong
một tích tắc đó Giang Tiêu tưởng rằng bản thân mình đã chết rồi.
Có người đang vỗ mặt anh.
Anh khó khăn mở mắt ra, tầm nhìn bị hạn chế bởi máu chảy ra
dính vào có chút mơ hồ, một bàn tay lạnh ngắt che lấy cổ anh, giọng nói từ
trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh vậy mà lại đang phát run: "Giang Tiêu!
Tỉnh lại đi! Đừng ngủ!"
Mùi gỉ sét từ cổ họng xộc lên, cơn đau nhói ở lục phủ ngũ
tạng hình như cũng đang dần dần tiêu biến, anh cười với Phó Thanh Chu ở dưới
thân: "Giám đốc Phó….. tôi không sao."
Dưới ánh sáng lập loè, sắc mặt của Phó Thanh Chu rất khó
coi.
Giang Tiêu cảm thấy mí mắt dường như đang treo hai cục sắt,
khoé mắt Phó Thanh Chu thấm ướt máu, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau cho
hắn, yếu ớt nói: "Giám đốc Phó…… sau này đừng uống nhiều rượu như thế nữa,
cũng đừng thức khuya quá….."
"Giang Tiêu, cậu kiên trì thêm một chút nữa, rất nhanh
thôi sẽ có người đến cứu chúng ta." Bàn tay đang đè lên cổ anh lại dùng
thêm lực nhưng máu vẫn cứ ồ ạt chảy ra.
Giang Tiêu vươn tay giúp hắn lau đi vết máu trên trán, gật
đầu, ý thức ngày càng trở nên mơ hồ: "Giám đốc Phó, tôi thực ra……."
Mu bàn tay Phó Thanh Chu vì dùng lực quá mức mà nổi lên gân
xanh, hắn nhìn Giang Tiêu cả mặt toàn là máu: "Cái gì?"
Giang Tiêu vẫn giữ tư thế liều chết ôm chặt hắn trong vòng
tay, Phó Thanh Chu nghe thấy giọng anh ngày càng yếu ớt nên càng sốt sắng gọi
tên anh: "Giang Tiêu! Đừng ngủ!"
Giang Tiêu lại đột ngột hoàn hồn lại, nghiêm túc nhìn hắn,
miệng anh hơi động đậy nhưng cả miệng toàn là máu.
Trên mặt anh mang theo vài phần thấp thỏm và bất an, ánh mắt
nhìn về phía Phó Thanh Chu đều chứa đầy tiếc nuối và không nỡ, sau đó cách giữa
máu tươi đầm đìa vừa nhẹ nhàng lại vừa khắc chế đặt xuống một nụ hôn lên trán
Phó Thanh Chu.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Phó Thanh Chu, người ôm hôn
lấy hắn dần dần ngừng hô hấp.
"Giang Tiêu! Đừng ngủ! Giang Tiêu?!"
"Giang Tiêu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn nhỏ dễ thương đợi lâu rồi nhỉ- lần này sẽ là những
ngày tháng ấm áp và vui vẻ nhoa!