Giang Tiêu đã từng tưởng tượng ra cảnh anh và Phó Thanh Chu
chính thức gặp mặt…
Ở trong khuôn viên trường cấp ba vào mùa hè, anh và sinh
viên mới chuyển đến là Phó Thanh Chu tình cờ đụng phải nhau, đối phương sẽ tốt
bụng đưa mình đến bệnh viện sau đó bọn họ sẽ trở thành bạn cùng lớp một cách
suôn sẻ và dần dần trở thành bạn tốt chứ không phải là đi đánh nhau gần chết
trong cái phòng karaoke tối om, nơi nào cũng có mùi canh với thức ăn này.
Anh nhìn lá rau và nước canh đang dính trên tóc Phó Thanh
Chu, trong lòng anh đang chết dần chết mòn.
Phó Thanh Chu chậm rãi hạ cánh tay đang nắm tóc Giang Tiêu
xuống, đợi mái tóc đó dần dần về nếp. Hắn cố gắng nói chuyện thật dịu dàng:
"Tôi…"
"Mẹ kiếp!" Tiếng kêu thảm thiết cắt đứt lời hắn,
Lý Bác Văn vừa lăn vừa bò về phía hai người bọn họ: "Giang Nhi!"
Mạnh Kim và cả Thanh Bì cao lớn cũng vội vàng lê người đến,
trong giọng nói của họ còn xen lẫn cả sự lo lắng: "Giang Tiêu, mày không
sao chứ?"
"Anh Chu, bỏ qua đi, bỏ qua đi!" Mấy tên đàn em
của Hướng Nhàn xông tới túm lấy Phó Thanh Chu, thậm chí còn có một người lo
lắng cầm lấy cây gậy phòng thân trong tay hắn rồi nắm chặt, sợ hắn tức giận đến
mức đánh chết đối phương.
Hai người bị bọn họ tách ra.
"Không phải, tôi không…" Giang Tiêu nhìn Phó Thanh
Chu cách mình càng ngày càng xa, anh muốn thoát khỏi những người đang túm lấy
anh để đến chỗ Phó Thanh Chu giải thích với hắn.
Anh thật sự không nhận ra hắn! Nếu anh biết đối phương là
Phó Thanh Chu thì có đánh chết anh cũng sẽ không đánh trả!
Đây là lần đầu tiên Lý Bác Văn thấy Giang Tiêu kích động như
vậy nên càng giữ chặt anh hơn: "Giang Nhi, chuyện đâu còn có đó! Mày đừng
tức giận!"
"Bỏ qua đi, mày đừng chấp nhặt với tên ngu ngốc đó làm
gì!" Mạnh Kim với dáng người cao lớn dồn sức giữ anh lại, khi thấy vẻ mặt
vô cùng tức giận của Giang Tiêu thì rất nghĩa khí nói to về phía đối diện:
"Phó Thanh Chu đúng không? Thù hôm nay bọn tao sẽ ghi nhớ thay cho Giang
Tiêu!"
"Không phải, đợi một chút đã." Giang Tiêu cố gắng
cãi lại nhưng mà bây giờ anh với Phó Thanh Chu còn không quen biết nhau. Những
lý do và tiếng nói của anh đã bị giọng nói to lớn của mấy người xung quanh át
đi ngay sau đó.
Lúc này lá gan của Lý Bác Văn đang ở cùng đám người kia cũng
to hơn, cậu ta hùng hổ nói lớn: "Phó Thanh Chu! Sau này mày thấy anh Giang
của bọn tao thì mày nhớ kỹ là mày phải đi đường vòng! Bằng không thì bọn tao sẽ
đánh mày đến mức ngay cả cha mày cũng không nhận ra!"
Biểu cảm trên mặt Giang Tiêu trở nên khó coi:
"Không…"
"Đậu! Đây là do anh Chu của bọn tao nương tay!"
Đàn em của Hướng Nhàn tức giận nói: "Tên họ Giang kia, mày cứ chờ
đấy!"
Phó Thanh Chu đưa tay lau nước canh trên mặt, cái mùi vị này
khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, vết máu nơi khóe mắt khiến vẻ mặt hắn trở
nên u ám hơn: "Không liên quan gì đến Giang Tiêu…"
"Đúng, sao có thể bỏ qua được! Cậu ta đánh anh Chu ra
nông nỗi này thì phải giết chết cậu ta!" Tên đàn em thứ nhất tức giận nói.
"Mày nghe thấy chưa? Anh Chu nói sớm muộn gì anh ấy
cũng chơi chết mày!" Tên đàn em thứ hai cướp lời, những lời ngông cuồng cứ
vậy tuôn ra: "Giang Tiêu, mày chết chắc rồi!"
Phó Thanh Chu siết chặt nắm đấm đến mức nổi cả gân xanh.
"Quên đi Chu Tử, đừng chấp nhặt với tên ngốc này."
Đây là lần đầu tiên Hướng Nhàn thấy Phó Thanh Chu mất bình tĩnh như vậy, cậu ôm
lấy bả vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh lại rồi thấp giọng nói: "Mấy tên này
đều là học sinh của trường trung học phổ thông số 7 nên ra tay cũng không tiện,
cứ trút giận với Đại Mạch đi là xong."
Nhân viên quán karaoke đứng ở bên cạnh với vẻ mặt cầu xin:
"Anh Hướng, anh phải giải thích chuyện này với ông chủ."
"Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với anh Lý. Anh tìm người
dọn dẹp chỗ này đi." Hướng Nhàn lau vệt máu trên mặt, lần lượt quét ánh
mắt nhìn Lý Bác Văn và Giang Tiêu. Cuối cùng thì ánh mắt đó dừng lại trên mặt
Giang Tiêu, cậu ta đưa tay chỉ vào anh một cách kiêu ngạo: "Tên nhóc này
dám chọc giận anh em của tao, mày cứ đợi đấy. Chúng ta đi thôi Chu
Tử."(AbilenexTYT)
Phó Thanh Chu: "..."
"Ai sợ ai chứ! Có gan thì tới đây!" Lý Bác Văn
không cam lòng chịu yếu thế chút nào.
Giang Tiêu: "..."
Tuy rằng anh rất muốn xông lên để giải thích nhưng có khi
Phó Thanh Chu sẽ nghĩ anh là một người bị bệnh thần kinh mất mà nếu để hắn nghĩ
như thế thì mọi thứ sẽ trở nên bung bét hơn. Lần này cũng xem như là hai bên đã
không còn thù hằn gì, mặc dù lúc tách nhau ra vẫn còn rất nhiều mùi thuốc súng.
Giang Tiêu không nhịn được mà quay đầu nhìn Phó Thanh Chu.
Trông hắn đứng giữa một đám côn đồ không hề thích hợp chút nào, trên đầu hắn
còn dính ít lá rau mà anh đổ lên. Dưới ánh mặt trời, màu xanh mơn mởn này trở
nên rất chói mắt.
Lý Bác Văn nhìn cằm và trán của Giang Tiêu đã trở thành màu
xanh tím, cậu ta vừa đưa khăn giấy cho anh vừa giận dữ nói: "Tên họ Phó
này mạnh tay thế, đánh mày đến mức hủy cả dung nhan thế này."
Giang Tiêu cầm khăn giấy lau máu trên trán, anh luyến tiếc
thở dài một hơi.
"Nhưng Phó Thanh Chu quả thật rất lợi hại." Mạnh
Kim cau mày nói: "Cậu ta đi theo Hướng Nhàn. Ở phố Đông Dương cậu ta rất
nổi tiếng, đánh nhau không cần biết sống chết là gì."
Đầu Giang Tiêu đau nhức từng cơn, trước mắt anh lập tức hiện
lên hình ảnh giám đốc Phó hơn ba mươi tuổi, vừa tao nhã vừa lạnh lùng xa cách
rồi trong chốc lát đó lại là hình ảnh Phó Thanh Chu mười tám tuổi ngông nghênh,
hung hăng và tàn bạo. Tuy rằng anh không muốn tin nhưng trong hai ngày ngắn
ngủi này anh đã bị Phó Thanh Chu rời bỏ sau đó lại còn đánh nhau với Phó Thanh
Chu một trận…
Phó Thanh Chu của thời niên thiếu thật sự không giống mặt
trời nhỏ nhiệt tình cởi mở trong tưởng tượng của anh nhưng cũng chẳng giống
giám đốc Phó lạnh lùng trưởng thành mà anh vẫn luôn yêu say đắm.
"Giang Nhi? Giang Tiêu! Ê ê ê…" Tiếng hét thất
thanh của Lý Bác Văn truyền vào tai anh như một giọng nói đến từ nơi xa xôi nào
đó. Giang Tiêu quay đầu lại nhìn, anh cảm thấy dưới chân mình bỗng nhiên nhẹ
hẳn đi.
Khi Phó Thanh Chu quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng
dáng của đám người đi cùng Giang Tiêu đâu nữa.
Hướng Nhàn vừa mắng chửi vừa dùng giấy vệ sinh ấn vào lỗ mũi
để ngăn máu. Cậu ta thấy Phó Thanh Chu quay đầu thì tưởng rằng hắn đang nôn
nóng muốn báo thù nên không nhịn được mà hỏi: "Châu Tử, tên nhóc họ Giang
kia đánh nhau ngang hàng với mày luôn à?"
Phó Thanh Chu đánh nhau rất giỏi. Ở phố Đông Dương có nhiều
côn đồ nhưng không nhiều người dám động vào hắn. Tuy rằng Hướng Nhàn chưa từng
đánh nhau với hắn nhưng cậu ta cũng đoán được khả năng giành phần thắng của
mình không khả quan là bao.
"Ừ." Phó Thanh Chu xoay người, cúi đầu nhìn vào
sợi dây đỏ mà hắn đang nắm chặt trong tay. Sợi dây này rất nhỏ, phía dưới có
một hạt đào to bằng móng tay.
Có lẽ là do Giang Tiêu đã đeo nó rất nhiều năm nên khiến hạt
đào trở nên nhẵn nhụi và bóng loáng, thậm chí nó còn lưu lại hơi ấm trên người
anh. Vừa rồi lúc đánh nhau hắn không cẩn thận nên đã giật đứt thứ này từ trên
cổ Giang Tiêu xuống.
Phó Thanh Chu vuốt ve hạt đào, trước kia hắn cũng từng thấy
Giang Tiêu đánh nhau. Khi đó Giang Tiêu đã làm tài xế của hắn được một thời
gian rồi.
Phó Thanh Chu muốn hoạt động thì rất bất tiện. Vì điều kiện
sức khỏe không cho phép hắn lắp chân giả nên hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Cả việc đi từ nhà đến công ty cũng rất bất tiện… nhất là lúc lên xuống xe, kể
cả là hắn tự mình xuống hay là có người khác hỗ trợ thì cũng vẫn bất tiện như
vậy.
Vì thế cho nên hắn thường đến công ty rất sớm, lúc hắn đến
thì ở tầng dưới hoàn toàn không có ai.
Giang Tiêu chưa bao giờ hỏi hắn tại sao lại phải đến công ty
sớm như vậy. Lần nào anh cũng khách khí chào hỏi hắn xong rồi mới ôm hắn vào
trong xe, cất xe lăn đi sau đó im lặng lái xe.
Phó Thanh Chu không hay ăn sáng nên dạ dày không tốt và hắn
phải thường xuyên uống thuốc. Sau đó không biết từ lúc nào mà trong xe dần dần
có thêm mấy cái bánh mì nhỏ và sandwich, khi nào hắn nhìn thấy thì sẽ thuận tay
cầm một cái lên ăn, lúc xem tài liệu cũng tự nhiên cầm lấy một chai sữa bò ấm
áp. Dù vậy nhưng Giang Tiêu chưa bao giờ yêu cầu hắn tăng lương, Phó Thanh Chu
cũng không hề nhắc tới chuyện này mà chỉ bảo bên nhân sự tăng lương cho anh
nhiều hơn.
Đó là lần đầu tiên Giang Tiêu nói chuyện với hắn nhiều như
vậy. Đại ý là anh chỉ muốn cảm ơn, hắn nghe xong thì tâm trạng cũng chẳng thay
đổi gì mấy vì hắn chỉ cảm thấy người này rất cẩn thận và chu đáo nên xứng đáng
với số tiền lương nhiều như vậy.
Thế là những bữa sáng đến được tay hắn dần dần trở nên phong
phú hơn. Nếu số đỏ thì còn có thể ăn được cháo thịt nạc vẫn còn nóng hổi và
thỉnh thoảng sẽ là bánh bao nhân thịt còn ấm. Nhưng đôi khi cũng sẽ có món hắn
không thích ăn và bình thường thì nó sẽ không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Hôm đó hắn vừa ăn một bát cháo nhỏ ở trên xe xong. Xe chuẩn
bị vào bãi đỗ nhưng chưa được bao lâu thì đã bị người ta ngăn lại.
Bên kia rất đông người, thậm chí bọn chúng còn hung hãn đập
vỡ cửa kính xe. Hắn cau mày rồi báo cảnh sát, gậy sắt cọ vào mu bàn tay hắn và
để lại một vết máu thật dài trên cả mặt và mu bàn tay.
Giang Tiêu nhìn hắn qua gương chiếu hậu rồi đóng cửa xe và
đi xuống.
Đến khi cảnh sát tới thì đám người kia cũng đã ngã xuống rất
nhiều. Giang Tiêu đè một tên xuống và đánh hắn ta một cách vô cảm. Lúc nâng
cánh tay thì áo sơ mi cũng bị kéo lên, để lộ ra phần eo mảnh khảnh và một sợi
dây đỏ rất tinh xảo trong cổ áo đã xộc xệch. Hạt đào nhỏ màu gỗ tạo thành một
đường cong tuyệt đẹp trong không trung.
Phó Thanh Chu nhìn Giang Tiêu đá một cái qua cửa sổ xe, động
tác phóng khoáng giống như đang đóng một bộ phim thật sự.
"Giám đốc Phó, mình đi bệnh viện nhé." Giang Tiêu
dặn dò cảnh sát xong thì chống tay ở trước cửa xe, anh cúi người nhìn chằm chằm
vào hắn với ánh mắt u ám hơi rủ xuống. Nhìn qua thì anh rất giống một chú chó
lớn vô tội đáng yêu, mặc dù là trên cằm anh còn dính một ít máu không biết là
của ai…
"Không cần đâu, cứ đến cục cảnh sát trước đi." Phó
Thanh Chu từ chối lời đề nghị rồi lơ đãng liếc nhìn vào trong cổ áo anh, hạt
đào vừa rồi đã bị giấu vào trong áo sơ mi.
Giang Tiêu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng anh vẫn
nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Sau đó có một lần hắn vờ như vô tình nhắc đến sợi dây đỏ mà
Giang Tiêu đang đeo, đối phương chỉ ngượng ngùng cười: "Đó chỉ là một món
đồ chơi nhỏ không đáng giá, tôi không cẩn thận nên làm mất rồi ạ." Tuy
rằng lúc đó anh đang cười nhưng đáy mắt vẫn lộ ra vẻ mất mát và buồn bã.
Thứ này là một thứ rất quan trọng đối với Giang Tiêu.
Phó Thanh Chu cất hạt đào vào túi, quyết định tìm một cơ hội
thích hợp để trả lại cho anh, nhân tiện cũng muốn gỡ bỏ cái hiểu lầm chết tiệt
này.
Hơn nữa là mái tóc xoăn hắn luôn nghĩ đến từ lâu kia thật sự
rất mềm, sờ vào cũng rất mượt…
…
"Chỉ bị hạ đường huyết thôi." Bác sĩ cúi đầu rút
kim truyền ra cho Giang Tiêu: "Tên nhóc này nhớ phải ăn cơm đúng giờ và
trong túi phải luôn có thêm mấy viên kẹo nhé."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ!" Lý Bác Văn quay đầu lại
rồi dùng sức vỗ lên ngực: "Giang Tiêu, mày làm bọn tao sợ chết khiếp. Đang
đi đi lại lại thì tự nhiên mày ngã xuống đất, nếu không phải Mạnh Kim nhanh tay
thì chắc mày hôn cái lề đường luôn rồi."
Giang Tiêu ấn chỗ kim truyền đâm vào lúc nãy. Bây giờ anh
mới nhớ ra đêm qua và cả một ngày hôm nay anh vẫn chưa ăn một miếng cơm nào,
nghĩ đến đây thì anh không khỏi thở dài.
"Tao bảo bọn Mạnh Kim về trường trước rồi. Tao và
Phượng Tiên Nhi sẽ xin nghỉ đêm nay, bọn tao không tự học buổi tối nữa."
Lý Bác Văn đỡ anh dậy: "Tao đưa mày về nhà trước."
"Không cần đâu." Giang Tiêu tự mình đứng lên:
"Mày về học đi, tao không sao."
Lý Bác Văn thà chết chứ không nghe, cứ nằng nặc đưa anh về
tận cửa nhà. Cậu ta biết tật xấu của Giang Tiêu nên cũng không vào nhà mà chỉ
dặn dò nếu anh có việc gì thì phải gọi điện ngay. Nhưng sau đó khi đi vào thang
máy cậu ta vẫn không yên tâm lắm.
Giang Tiêu mở cửa, một thứ mùi vừa xa lạ vừa xa xăm bỗng ập
vào người anh.
Đây là tòa nhà mới được xây vào mấy năm gần đây. Nó ở ngay
gần trường trung học phổ thông số 7 và giá phòng cũng rất vừa túi tiền. Lúc ấy
anh và Giang Lỗi cứ giằng co qua lại mãi nhưng anh đã hạ quyết tâm là phải ra
ngoài sống một mình. Anh không xót xa khi tiêu tiền của cha, đồ trang trí và đồ
dùng trong nhà đều là những đồ dùng đắt đỏ mà bản thân thích nên thành quả của
việc trang trí cũng ổn.
Anh ném túi nilon lên bàn trà, ngồi phịch xuống chiếc sô pha
mềm mại sau đó nhìn chằm chằm vào ảnh chụp chung của một gia đình ba người trên
tủ kệ tivi đến mức đờ đẫn cả người. Mẹ anh đang cười dịu dàng và ngọt ngào, lúc
đó anh chỉ to bằng hai quả dưa hấu và được mẹ ôm vào trong lòng, tay còn đang
cầm một lọn tóc của mẹ anh.
Nơi này là nơi làm cho anh cảm thấy an toàn nhất nên anh
không cho ai tới đây nhưng sau đó thì anh đã bán căn nhà này với giá rẻ vì phải
làm tang lễ và trả nợ cho cha.
Cơn đau dạ dày chợt đến.
Anh đưa tay lấy một cái bánh mì nhỏ từ trong túi ra rồi bóc
vỏ, vừa mới cắn một miếng đã cảm nhận được mùi vị quen thuộc. Anh cúi đầu nhìn,
quả nhiên là hãng bánh mì mà Phó Thanh Chu thích ăn nhất.
Vào bữa sáng giám đốc Phó có thể ăn hết ba cái bánh thế này
hoặc là uống hết một chai sữa, hắn sẽ im lặng liếm sạch vết sữa dính ở khóe
miệng. Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, ngoại trừ hình ảnh
đáng yêu ra thì trong đầu anh còn nghĩ đến cả những hình ảnh hơi tục tĩu khó
coi cho nên anh luôn cảm thấy bản thân có lỗi với vị giám đốc Phó mà anh không
thể chạm vào này.
Sau đó hôm nay anh lại để bản thân khinh nhờn rồi đánh giám
đốc Phó gần chết.
Ánh mắt hung hăng và tàn nhẫn của đối phương hiện lên trong
đầu khiến dạ dày Giang Tiêu trở nên đau hơn.
Anh gặm miếng bánh mì nhỏ trong sự vô vị, vắt óc suy nghĩ
cách để gỡ bỏ hiểu lầm với Phó Thanh Chu, lúc này chuông cửa bỗng vang lên.
Giang Tiêu ngậm nửa miếng bánh mì, cúi đầu ủ rũ đi mở cửa:
"Ai thế?"
Đôi
lời của tác giả: Lũ
đàn em liều mạng giữ chặt (Mặt mèo hoảng hốt): Đại ca, bỏ qua đi! Đại
ca lạnh lùng để tóc xoăn như chó poodle vẫn muốn lao lên:...