Tiếng chuông điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên trong
phòng.
Giang Tiêu mò mẫm cầm lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh
gối, ánh mặt trời chói lóa khiến anh che kín mắt theo bản năng:
"Alo?"
"Tiêu Tiêu, bây giờ con đang ở đâu?" Giọng nói của
Giang Lỗi truyền vào trong lỗ tai anh qua điện thoại di động, anh cảm thấy có
gì đó không đúng.
Đầu óc Giang Tiêu vẫn còn mơ mơ màng màng, đang nghĩ sao nằm
mơ lại còn có thể mơ thấy người chết gọi điện thoại cho mình được nhỉ? Tốt nhất
vẫn là không nên nói gì cả, anh thầm nghĩ khó lắm giám đốc Phó mới cho anh nghỉ
vài ngày nên đương nhiên là anh đang ở nhà ngủ rồi… mà khoan?
"Hôm qua chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho ba nói con
đột nhiên muốn nghỉ học, hôm nay lại gọi điện thoại cho ba nói con không đi
học. Giang Tiêu rốt cuộc con muốn làm cái gì?" Giọng điệu của Giang Lỗi
càng ngày càng nghiêm túc.
Giang Tiêu bỗng ngồi bật dậy, khung cảnh vừa xa lạ vừa quen
thuộc làm cho anh hơi đờ đẫn. Đồng hồ treo trên tường chỉ chín giờ ba phút
sáng, nhìn qua khung cửa sổ lớn còn có thể thấy được những phòng dạy học của
trường trung học phổ thông số 7 và học sinh đang ở trong sân thể dục.
Giang Lỗi ở đầu dây bên kia thấy anh chậm chạp không trả lời
thì răn đe: "Giang Tiêu, con cũng đã lớn rồi. Con nên có trách nhiệm với
cuộc sống của mình..." Sự nghiêm khắc răn dạy này làm ông hơi chột dạ, có
vẻ là nó chẳng ra gì.
Giang Tiêu cầm điện thoại di động đi vào phòng vệ sinh rồi
tìm ảnh chụp của Phó Thanh Chu theo thói quen nhưng kết quả thì lại thấy xung
quanh chẳng có gì.
À, đúng rồi, anh đã trọng sinh trở lại hai mươi năm trước
nên đương nhiên là không có ảnh chụp của giám đốc Phó. Giang Tiêu gãi mái tóc
rối của mình, vừa nặn kem đánh răng vừa nói với người ở đầu dây bên kia:
"Ba, con biết rồi."
Ngay sau đó có tiếng cốc nước bị đánh đổ vang lên, sau khi
ầm ĩ một trận thì là những phút giây im lặng thật lâu. Giang Tiêu thở dài rồi
tắt điện thoại.
Trong hơn mười năm sau khi bà nội anh qua đời, anh không còn
gọi Giang Lỗi là ba và sau đó cũng không còn cơ hội để gọi nữa. Thật ra thì gọi
ba cũng không khó đến như vậy.
Giang Tiêu buồn bã rũ mí mắt xuống rồi soi gương để đánh
răng, việc không nhìn thấy Phó Thanh Chu vào sáng sớm… cho dù chỉ là một cái
ảnh mà anh trân quý cũng làm cho người ta mất động lực.
Anh muốn nói buổi sáng tốt lành và chúc ngủ ngon với Phó
Thanh Chu, muốn nhìn Phó Thanh Chu ăn chiếc bánh mì nhỏ và uống sữa nóng, muốn
ôm Phó Thanh Chu xuống xe… Sắc mặt Giang Tiêu trở nên cứng đờ, anh cắn bàn chải
đánh răng rồi cúi đầu nhìn xuống quần của mình.(AbilenexTYT)
'Tuổi dậy thì đáng chết của học sinh trung học!' Giang Tiêu
thầm mắng một câu rồi liếc nhìn giờ hiện trên điện thoại di động, anh siết chặt
và đập vỡ nó trong phòng tắm.
Trong làn sương mờ mịt, đôi mắt lạnh nhạt xa cách của giám
đốc Phó vào hai mươi năm sau và đôi mắt lạnh lẽo nguy hiểm của Phó Thanh Chu
vào hai mươi năm trước cứ chồng chất lên nhau. Đôi chân thon dài xinh đẹp lộ
ra, chiếc cúc áo cài ở trên cùng của giám đốc Phó và vết sẹo nhạt trên xương
quai xanh... Không chỗ nào là không khiến anh mê mẩn.
Suy nghĩ trong đầu anh đối với Phó Thanh Chu nhiều lần tục
tĩu và không tôn trọng như vậy và giờ người đi từ trong phòng tắm ra lại là một
đứa học sinh trung học với cái phẩm chất thấp kém.
Đồng phục mùa hè của học sinh trường trung học phổ thông số
7 vô cùng đơn giản, chỉ có quần và áo T-shirt màu trắng đen. Hơn nữa còn là nam
nữ cùng kiểu và nó vừa bền vừa mát mẻ. Giang Tiêu đeo cặp sách chạy vào trường
học dưới ánh nhìn chăm chú của ông bác bảo vệ và vào lớp đúng lúc chuẩn bị hết
tiết thứ ba.
Anh đứng ở trong hành lang nghe các bạn trong lớp xì xầm.
Anh tưởng rằng trong lớp không có giáo viên nhưng khi đẩy cửa ra một cái thì
anh đã lập tức cảm giác thấy có gì đó không đúng… nếu không có giáo viên ở đây
thì tại sao lại phải đóng cửa? Thế nhưng theo lẽ thường thì sự thức tỉnh muộn
màng này cũng không thể cứu được anh.
Lớp học đang vỗ tay hoan hô đột nhiên trở nên yên tĩnh và
ánh mắt mọi người lập tức đặt lên Giang Tiêu, người đang đẩy cửa đi vào.
Lư Phượng đứng trên bục giảng nhíu mày. Bạn học sinh nam
đang mặc bộ đồng phục của trường trung học phổ thông số 7 đứng cạnh cô ấy cũng
quay đầu lại, dưới mái tóc mái hơi dài đó là ánh mắt Giang Tiêu đã nhìn đến mức
không thể quen thuộc hơn… mà thậm chí khoảng nửa giờ trước anh còn nghĩ đến chủ
nhân của ánh mắt này để làm chút chuyện không thể diễn tả được.
Đứng ở trước mắt của bao nhiêu người vừa khéo khiến các loại
cảm xúc thái quá trộn lẫn vào nhau và sự xấu hổ đã ngủ yên trong nhiều năm của
Giang Tiêu bỗng nhiên nổ "bùm" một tiếng. Anh trừng mắt nhìn Phó
Thanh Chu đang đứng trên bục giảng, hình ảnh anh đánh nhau với đối phương và
một hình ảnh "đánh nhau" khác đan xen sau đó hiện rõ trong tâm trí
anh. Nó khiến sự phấn khích xen lẫn chột dạ và lo lắng ập đến như muốn dời non
lật bể, muôn vàn lời nói cũng hóa thành một tiếng chửi thô tục.
'Chết tiệt.'
Đại khái là anh sẽ phải nói gì đó nếu không thì anh sẽ chẳng
thể lý giải nổi tại sao sắc mặt của Phượng Tiên Nhi lại u ám và tiếng cười
trong phòng học lại đột nhiên vang lên như thế này.
Vẻ mặt của Phó Thanh Chu vẫn rất thản nhiên. Vết thương và
vết bầm tím nơi khóe mắt đã được giấu ở dưới tóc nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy
được.
"Được rồi, bạn học mới giới thiệu đến đây thôi. Lã Hạo,
em đưa Phó Thanh Chu đi nhận bàn ghế và lấy sách mới nhé." Đột nhiên giọng
nói của Lư Phượng trở nên lạnh hơn: "Giang Tiêu, em theo tôi đến văn phòng
một chút." Nói xong thì cô ấy cầm quyển sách ngữ văn trên bục giảng rồi
hùng hổ đi ra khỏi cửa lớp.
Ánh mắt của Giang Tiêu vẫn dán ở trên mặt Phó Thanh Chu chứ
không hề di chuyển. Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại anh được mặt đối mặt
với Phó Thanh Chu ở trạng thái cả hai bên đều minh mẫn rõ ràng. Anh rất muốn
nói gì đó với Phó Thanh Chu nhưng lời nói giống như bị kẹt ở trong cổ họng,
sống chết cũng không thể nói nên lời.
Phó Thanh Chu đang đứng trên bục giảng cao hơn anh một cái
đầu. Hắn hơi nghiêng người để cúi xuống nhìn Giang Tiêu và thấy sắc mặt của
người có mái tóc xoăn mềm mại này không được tốt mấy. Anh cứ trừng mắt nhìn hắn
giống như có thể cho hắn một nắm đấm bất cứ lúc nào…
"Giang Tiêu, ngày hôm qua…" Phó Thanh Chu hơi nhíu
mày, hắn vừa mới mở miệng thì đã bị một giọng nói tức giận cắt đứt.
"Giang Tiêu! Em còn lề mề cái gì!" Giọng nói của
Lư Phượng truyền đến từ phía sau Giang Tiêu.
Giang Tiêu xoay người rời đi, sau khi đi được hai bước thì
quay đầu nói với Phó Thanh Chu: "Chờ chút nhé."
Chờ anh bị giáo huấn xong thì anh nhất định phải nói chuyện
ổn thỏa với Phó Thanh Chu một chút!
Sắc mặt Phó Thanh Chu đột nhiên trở nên rất khó coi.
Hắn bị khiêu khích rồi.
"Đấy mày xem mày xem, tao đã nói rồi mà. Giang Nhi với
cái thằng mới tới này không hợp nhau đâu!" Giọng nói của Lý Bác Văn truyền
ra từ trong phòng học: "Ngày hôm qua hai người bọn họ còn đánh nhau một
trận đến mức..."
Lúc này Giang Tiêu thật sự rất muốn xông vào lớp khâu miệng
Lý Bác Văn lại.
Sách ngữ văn bị ném mạnh xuống bàn, kỷ tử được ngâm trong ly
thủy tinh cũng lắc lư mấy cái.
Kỷ
tử: Một loại cây dùng để ngâm rượu hoặc ngâm uống, rất tốt cho sức khỏe. "Mới khai giảng ngày đầu tiên mà em đã muốn nghỉ học
rồi ngày hôm sau thì em đến muộn. Tôi còn nghe Lý Bác Văn nói rằng em đánh nhau
với côn đồ ngoài xã hội. Giang Tiêu này, rốt cuộc em muốn làm gì?" Lư
Phượng gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt anh.
"Thưa cô là do em sai ạ, em xin lỗi." Thật khó cho
Giang Tiêu khi phải trở lại thành học một sinh trung học khi đã là một người
trung niên xã súc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Anh bị một người giáo
viên còn nhỏ tuổi hơn mình giáo huấn đến mức hơi đờ đẫn nhưng sự sợ hãi giáo
viên từ trong gen vẫn khiến anh nhận sai rất đúng lúc.
Xã
súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社
trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật
của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng
tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. "Em không cần phải xin lỗi tôi, người em cần xin lỗi là
em và ba em." Lư Phượng thấy anh xin lỗi thì sắc mặt cũng tốt hơn đôi
chút, giọng nói của cô ấy dịu xuống: "Giang Tiêu, em thi vào trung học phổ
thông với thành tích nằm trong top 100 toàn thành phố, ở trong trường chúng ta
thì là top 5 toàn khối. Sự kỳ vọng của các giáo viên đối với em là rất lớn, kỳ
thi đại học khó khăn có khi cũng không phải vấn đề gì lớn nhưng em xem em đã
làm gì trong suốt quá trình em học lớp mười? Hả? Đánh nhau, trốn học, lướt mạng
phải không? Đi thi thì vắng mặt, em thử nhìn thành tích của em bây giờ
xem."
Lư Phượng càng nói càng thêm xót xa đau đầu: "Giang
Tiêu, em có đầu óc thông minh nhưng chưa hề kiên định học tập. Thành tích của
em ở trường trung học phổ thông số 7 là còn có thể xem được, miễn cưỡng cũng có
thể ở trong top 100 nhưng ở trường trung học phổ thông số một thì sao? Em còn
chẳng thể ở trong top 500 đâu! Đặt ở trường trung học phổ thông số ba có khi
còn không ở mức trung bình, em nói với cô xem rốt cuộc là em muốn làm gì?"
Mặc dù ở Vu Thành trường trung học phổ thông số 7 cũng có
chỗ đứng nhưng vẫn kém hơn trường trung học phổ thông số ba một chút. Còn nếu
để mà so với trường trung học trọng điểm ở tỉnh Vu Thành như trường trung học
phổ thông số một thì không phải chỉ kém hơn một chút. Năm đó anh đã có thể vào
trường trung học phổ thông số một nhưng lại đến trường trung học phổ thông số 7
học vì giận ba và anh không chịu học tập chăm chỉ cũng là vì muốn chọc giận ba.
Ấu trĩ ngu xuẩn, quá tự phụ hết lần này tới lần khác. Anh
cảm thấy trước khi tốt nghiệp trung học anh vẫn có thể lăn lộn ngoài xã hội rất
tốt nhưng kết quả là ông nội và cha qua đời liên tiếp khiến anh không thể gượng
dậy nổi. Anh lăn lộn ngoài xã hội và phải chịu rất nhiều đau khổ lẫn khó khăn,
cuối cùng thì trời xui đất khiến thế nào mà anh lại đụng phải Phó Thanh Chu và
có thể bò ra khỏi cuộc sống đầy bùn nhão này.
"Thưa cô, em sẽ cố gắng học tập thật tốt…" Giang
Tiêu ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía những cây ngô đồng tươi tốt bên ngoài cửa
sổ: "Cùng bạn học mới ạ."
Lư Phượng nghe anh nói nửa câu đầu còn cảm thấy vui mừng
nhưng khi nghe thấy nửa câu sau thì trên mặt đã xuất hiện sự kỳ lạ, phải mất
một lúc cô ấy mới nói: "Phó Thanh Chu là một bạn chuyển đến từ trường
trung học phổ thông số một nên thành tích rất tốt. Em học tập với em ấy nhiều
hơn cũng được."
"Nhất định." Giang Tiêu gật đầu.
Khi trở lại phòng học anh đã thấy Phó Thanh Chu đang cùng
lớp trưởng lớp số tám là Lã Hạo dọn bàn. Ba bước lùi hai bước tiến rồi bê cái
bàn phía sau phòng học lên.
Phó Thanh Chu quay đầu nhìn về phía anh.
Lã Hạo là một bạn lớp trưởng mập mạp, thường xuyên đeo cái
kính màu màu lam và khi cười lên có hai lúm đồng tiền. Cậu ấy là một người vừa
trọng nghĩa vừa nhiệt tình, các bạn học thích gọi cậu ấy là Lam Mập Mạp. Cậu ấy
vừa nghe được sự tích anh dũng Giang Tiêu đã đánh Phó Thanh Chu như thế nào từ
miệng Lý Bác Văn nên lúc thấy Giang Tiêu chuẩn bị gây rắc rối thì lập tức chắn
ở trước mặt anh: "Giang Tiêu, cậu không thể đánh nhau trong lớp học."
"Tôi không đánh nhau." Giang Tiêu cười trông rất
sáng lạn hiền lành, anh nhìn chằm chằm vào Phó Thanh Chu nói: "Tôi muốn
ngồi cùng bàn với bạn học mới."
Cùng nhau học tập không phải là ngồi cùng một chỗ sao? Mà
nói trắng ra thì chính là anh muốn làm bạn cùng bàn của Phó Thanh Chu.
"Vậy Lý Tử ngồi ở đâu?" Lữ Hạo nhìn Lý Bác Văn
đang qua đây để xem trò vui.
Lý Bác Văn nghe anh nói xong thì vẻ mặt cũng trở nên khiếp
sợ. Cậu ta túm lấy cánh tay Giang Tiêu rồi nói: "Không được, không được!
Mập Mập đừng nghe nhé, Giang Nhi chỉ nói bừa thôi! Hai người bọn họ muốn ngồi
cùng một chỗ thì nhất định sẽ xảy ra chuyện!"
Bạn học ở bên cạnh muốn xem trò vui cũng vội vàng tới kéo
bàn rồi tụm năm tụm bảy. Giang Tiêu vẫn chưa thể nói với Phó Thanh Chu một câu
nào thì đã bị Lý Bác Văn và một bạn học sinh cao lớn khác lôi về chỗ ngồi.
"Phó Thanh Chu, cậu đừng để ý nhé. Giang Tiêu như vậy
nhưng thật ra con người cậu ấy vẫn rất tốt." Lã Hạo và một bạn học sinh
khác giúp hắn bê bàn ghế để chuyển xuống hàng cuối cùng: "Sau này mọi
người đều là bạn cùng lớp, chuyện trước kia thì bỏ qua nha."
"Đúng đúng đúng." Người bên cạnh phụ họa:
"Hơn nữa thi xong mỗi tháng lớp mình sẽ đổi chỗ, đừng lo lắng."
Phó Thanh Chu: "..."
Hắn vẫn rất muốn ngồi cùng bàn với Giang Tiêu.
Giang Tiêu buồn bực trừng mắt nhìn chồng sách dày cộp trước
bàn: "Tao thật sự sẽ không đánh nhau."
"Lúc trước khi mày ngồi cùng bàn với Diệp Dương mày
cũng nói như vậy." Lý Bác Văn nghiêm mặt nói: "Kết quả thì sao, chưa
đến ba ngày mày đã đạp gãy tay người ta trước mặt giáo viên chủ nhiệm, có quỷ
mới tin mày."
Giang Tiêu khó mà nói gì được: "Tao đã làm chuyện này
hả?"
"Mày chưa từng làm thì tao gọi mày là ba luôn." Lý
Bác Văn đập bàn.
Giang Tiêu nghiêm túc gật đầu: "Ồ, con ngoan."
Lý Bác Văn tức giận đến mức muốn bóp chết anh.
Phó Thanh Chu nhìn Giang Tiêu và Lý Bác Văn nô đùa, mặc dù
hắn biết bọn họ là bạn tốt nhưng hắn vẫn không thể đè nén được những ý niệm vặn
vẹo đang dâng lên trong lòng.
Giang Tiêu là của hắn.
Hắn không muốn người khác chạm vào anh.
Dường như Giang Tiêu đã cảm nhận được gì đó nên quay đầu
nhìn về phía hàng cuối cùng ở phòng học. Anh chỉ thấy Phó Thanh Chu đang một
mình lẻ loi đứng trước bàn để thu dọn sách giáo khoa. Anh đã cố nín nhịn vài
lần nhưng vẫn muốn đứng dậy giúp hắn.
Reng reng reng reng!
Chuông vào học vang lên, giáo viên toán vào lớp nên Giang
Tiêu bị ép quay đầu lại rồi cúi đầu nhìn vào quyển sách giáo khoa trên bàn.
Phải chăm chỉ học tập thì sau này mới có thể nuôi nổi Phó
Thanh Chu.
Đôi
lời của tác giả: 《Tôi
và người anh em đáng ghét của tôi》 - Tác giả: Giang Tiêu 《Đứa
con trai của tôi chưa bao giờ khiến tôi bớt lo lắng》 - Tác giả: Lý Bác Văn 'Bị
người mình thầm mến khiêu khích thì nên làm như thế nào?' - Phó Thanh Chu tìm
kiếm ghi chép