"Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là lần cậu ấy ngồi trên xe lăn gọi điện thoại. Lúc đó tôi đã không đi làm một năm rưỡi nên căng thẳng không chịu nổi vì sợ công việc này sẽ lại thất bại. Mặc dù cậu ấy đã mời đúng tên lãng khách vào nhà nhưng vẫn nói chuyện rất ôn hòa và lễ phép, tôi đã được chọn làm tài xế riêng cho cậu ấy."
Giang Tiêu nhìn Phó Thanh Chu, những làn hơi thoát ra từ miệng lúc nói chuyện làm cho nụ cười của anh nhìn có hơi xa xôi mơ hồ.
"Phó Thanh Chu thật sự là một ông chủ tốt, vô cùng tốt." Giang Tiêu nhìn hắn giống như đang cố gắng tìm một bóng dáng khác ở trên người hắn: "Có lẽ trong mắt người khác, thứ cậu ấy cho tôi chỉ là một công việc nhưng chỉ có tôi biết, cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi cuộc sống như bùn nhão kia."
Giang Tiêu đang cười nhưng thoạt nhìn lại giống như đang khóc: "Tôi chưa từng gặp được người nào vừa dũng cảm vừa kiên cường như cậu ấy, lúc mười tám tuổi cậu ấy xảy ra tai nạn xe và mất đi hai chân, cậu ấy không có cha mẹ cũng không có người thân khác để mà dựa vào nhưng cậu ấy vẫn kiên trì sống tiếp. Cho dù là phía trước không thể nhìn thấy một tia ánh sáng nào thì cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục tiến về tương lai."
"Trước khi tìm được công việc đó, tôi giống như không thể bước tiếp được nữa." Giang Tiêu nhìn Phó Thanh Chu ở trước mắt, anh nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi đã ngồi trên mái nhà hơn hai mươi tầng trong một đêm, tôi đã không tìm được lý do để tiếp tục sống và cũng không thể tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống nhưng tòa nhà đó thật sự rất cao… rất cao, tôi… tôi không dám nhảy."
Giang Tiêu nghẹn ngào một tiếng, quá khứ đen tối không có ánh sáng mang theo sự tuyệt vọng và nhu nhược được che dấu rất nhiều năm lại bị chính anh xé ra một lần nữa. Anh thấy thoải mái, nhưng thứ dâng lên nhiều hơn chính là sự tủi thân: "Phó Thanh Chu, tôi không sống nổi nữa, không ai có thể tới cứu tôi và tôi cũng không thể cứu được chính mình. Tôi nhớ mẹ, nhớ bà nội, nhớ ông nội và còn nhớ ba hơn, tôi muốn biết khi nhảy xuống ông ấy đã nghĩ đến những gì, tôi muốn biết vì sao bọn họ lại để tôi lẻ loi một mình ở trên đời này, tôi nghĩ mãi không ra… Phó Thanh Chu, tôi nghĩ mãi không ra…"
"Nhưng tôi quá sợ hãi, tôi sợ độ cao." Giang Tiêu có hơi muốn cười: "Sau đó tôi lập tức nói với mình rằng nếu chín giờ ngày mai có thể vượt qua phỏng vấn thì tôi sẽ sống tiếp, lúc nào ông chủ đuổi tôi đi thì tôi sẽ nhảy xuống từ nơi này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT