'Không thể nào như vậy được.' Trong lòng Giang Tiêu dần trở
nên u ám.
"Được." Phó Thanh Chu gật đầu: "Vậy phải làm
phiền cậu rồi."
Giang Tiêu cười nhưng trong trong không cười, anh nhìn chằm chằm
vào hắn: "Không hề phiền chút nào."
Hai người ăn cơm trưa với tâm trạng khác nhau. Trên đường
trở về lớp Diệp Dương bỗng nhiên hỏi Phó Thanh Chu: "Phó Thanh Chu, tại
sao mày lại chuyển từ trường trung học phổ thông số 1 đến trường trung học phổ
thông số 7 thế?"
Mấy người khác cũng tò mò nhìn về phía hắn.
Dù sao nhìn từ phương diện nào thì trường trung học phổ
thông số 1 cũng hơn trường trung học phổ thông số 7 khá nhiều, hơn nữa Phượng
Tiên Nhi cũng đã từng nói thành tích của Phó Thanh Chu rất tốt.
Phó Thanh Chu còn chưa kịp trả lời thì Giang Tiêu đã lập tức
nhíu mày rồi nói: "Chuyện riêng của người ta thì đừng có tự tiện
hỏi."
Diệp Dương không phục: "Không phải, tao hỏi Phó Thanh
Chu chứ đâu hỏi mày. Chuyện này thì liên quan gì đến mày chứ?"
"Tao thích xen vào chuyện của người khác." Giang
Tiêu và Lý Bác Văn ăn ý liếc nhau, hai người đi sang hai bên rồi kẹp Diệp Dương
ở giữa sau đó Lý Bác Văn bắt đầu cười híp mắt hỏi: "Bạn học Diệp Dương,
cánh tay bị gãy của mày đã ổn hơn chưa?"
Sự áp bức từ hai người tỏa ra rất lớn, Diệp Dương tức giận
nói: "Tao nói chứ hai chúng mày đều bị điên hết rồi!"
"Sao có thể chứ, anh em của Phó Thanh Chu thì cũng là
anh em của tao mà." Lý Bác Văn nói rất trượng nghĩa: "Sau này chúng
ta chính là anh em tốt."
Diệp Dương như sụp đổ, cậu ta mắng: "Con mẹ nó, ai thèm
làm anh em tốt với một tên tâm thần như mày!"
"Anh cậu ấy là Diệp Mang học ở trường trung học phổ
thông số 1 nên tên nhóc này cảm thấy hứng thú với trường trung học phổ thông số
1 ấy mà, không cần để ý đâu." Lã Hạo đi bên cạnh Phó Thanh Chu vui mừng
cảm thán: "Cậu xem, các bạn ở lớp chúng ta thân thiết yêu thương nhau đến
mức nào kìa."
Có yêu thương nhau hay không thì không biết nhưng dù sao
Giang Tiêu cũng thất thần cả buổi chiều vì 'người mình thích' của Phó Thanh
Chu, thậm chí anh còn ấn gãy vài cái lõi bút chì.
"Mày thù cái gì, oán cái gì vậy." Lý Bác Văn nhìn
những cái xác của lõi bút chì ở trên bàn rồi liếc mắt nhìn Giang Tiêu:
"Con à, con không thích cái gì thì phải tâm sự nhanh với ba nhé."
Giang Tiêu đè đầu cậu ta lên bàn: "Mày cho tao ăn đi
rồi tao sẽ nói."
Lý Bác Văn giơ tay định gãi ngứa nhưng lại ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).