"Mẹ, nó đến đây làm gì thế?" Giang Hạo An bực dọc ném điện thoại.

"Hôm nay ba con đón sinh nhật mà." Chương Quyên dọn dẹp bát đũa trên bàn: "Ngược lại là con đấy, việc ở trong công ty làm thế nào rồi?"

"Thì là như vậy đó." Năm nay Giang Hạo An vừa tốt nghiệp đại học thì đã được sắp xếp đến làm việc ở công ty của Giang Lỗi, dù chức vị không nhỏ nhưng hắn lại không thích đi làm: "Tất cả đều biết con là ai nên cứ hết lượt người này đến người kia sáp lại, nhàm chán chết đi được."

Đương nhiên cũng có người bàn luận sau lưng hắn ta là tên con riêng không danh chính ngôn thuận bị hắn ta chỉnh đốn cho một trận, Giang Hạo An nghĩ lại thì lập tức thấy bực tức trong lòng.

Nếu như không có thằng con ruột Giang Tiêu này ở đây thì ai dám nói trước mặt hắn như vậy chứ.

"Con theo ba con làm việc chăm chỉ vào." Chương Quyên nói: "Em trai con tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, giúp ba con gánh vác nhiều hơn một phần để ông ấy cũng được thư thả chút, đừng mải làm việc vất vả như thế nữa."

"Ài, con biết rồi." Giang Hạo An nằm lên ghế sô pha: "Hôm nay là thứ bảy, mẹ có thể để cho con nghỉ ngơi được không, không dễ gì mới được nghỉ."

"Nghỉ cái gì mà nghỉ, đợi lát nữa đi cùng mẹ đến bệnh viện thăm ông nội, buổi tối cậu con và mấy cô dì còn có bạn bè của ba con đều đến đấy. Đặt bánh kem rồi chứ?"

"Con đặt rồi." Giang Hạo An ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Chúng ta có tận tâm thế nào cũng không bằng con trai ruột người ta nói một câu."

"Hạo An, con quên mẹ nói gì với con rồi à?" Chương Quyên nhìn cảnh cáo hắn ta một cái.

"Biết rồi biết rồi." Giang Hạo An nằm trên ghế sô pha xua xua tay.

Chương Quyên cầm đĩa trong tay nhìn lên lầu hai thấy hơi bất an.

Phòng sách tầng hai.

Giang Tiêu nghịch đồ trang trí nhỏ đặt trên bàn của Giang Lỗi, Giang Lỗi lấy một xấp tài liệu từ trong két sắt ra: "Những thứ này đều là do ba chuẩn bị cho con, bao gồm cả cổ phần của công ty. Đợi con qua sinh nhật mười tám tuổi thì phần kia của con và mẹ đều sẽ chuyển xuống dưới tên con."

Giang Tiêu đã biết từ lâu rồi. Kiếp trước sau khi Giang Lỗi tự sát thì số tiền và đủ loại bảo hiểm hay tài sản để lại cho anh đủ để anh không phải lo cơm ăn áo mặc cả đời.

Nhưng cũng chính vì vậy nên anh mới càng không thể nào chấp nhận sự thật rằng Giang Lỗi đã tự sát.

Ba anh đã sắp xếp ổn thoả hết tất cả đường lui cho anh vậy mà anh lại chiến tranh lạnh với Giang Lỗi rất nhiều năm, đến cả hình ảnh cuối cùng trong kí ức của anh cũng là cảnh hai ba con đang cãi nhau loạn cả lên.

"Dì con gả cho ba mười năm, không có công lao thì cũng có khổ lao. Hạo An từ lúc mười hai tuổi đã theo bà ấy đến nhà ta, ba tự hỏi không thể đối đãi với thằng bé như đối đãi với con.

Nhưng cũng là thằng bé mà ba nhìn từ bé đến lớn, cái con có nó cũng có nhưng bây giờ tuổi con còn nhỏ nên ba vẫn luôn muốn để lại cho con vài con đường lui." Giang Lỗi ngừng lại một lúc: "Tiêu Tiêu à, có phải có người nói với con cái gì không? Sao đột nhiên lại hỏi mấy chuyện này?"

<

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play