Vốn Giang Tiêu buồn ngủ đến muốn đòi mạng, tất cả đều nhờ vào con mồi Phó Thanh Chu này mới đấu tranh để đi ăn trưa nhưng giờ con mồi lại tự mình chạy mất nên anh bỗng thấy chẳng thèm ăn nữa.

Bạn cùng bàn mà, so với bạn học bình thường thì sẽ thân thiết hơn một chút.

Đặc biệt đối với Phó Thanh Chu mà nói thì 'bạn học bình thường' này còn từng đánh hắn nữa, mặc dù 'bạn học bình thường' này còn cùng hắn nhảy tường trốn học để đi ăn cơm với hắn……. Giang Tiêu uể oải nằm bò trên bàn mí mắt vì buồn ngủ mà cụp xuống.

Tên quỷ nhỏ không có lương tâm Phó Thanh Chu này ăn cơm với Diệp Dương mà không ăn với anh.

Giám đốc Phó thì trước nay chưa từng như vậy, đi đâu ăn cơm đều sẽ bố trí ổn thoả cho anh trước, vừa chu đáo lại vừa ân cần, cái kiểu thằng nhóc học cấp ba Phó Thanh Chu này—---- Giang Tiêu mệt nhoài hừ lạnh một tiếng rồi ngủ thiếp đi.

Nếu không phải vì giám đốc Phó trong tương lai thì anh cũng lười để ý đến hắn.

Giang Tiêu vô cùng hoài nghi rằng bản thân mình trọng sinh trở về năm mười tám tuổi khiến tuổi tâm hồn cũng bị ảnh hưởng theo, không kiểm soát được. Đến cả nằm mơ anh cũng mơ thấy Phó Thanh Chu và Diệp Dương ăn từng miếng gà với nhau ở sau lưng anh, cậu một miếng tôi một miếng.

Một con gà công nghiệp thì có gì mà ngon chứ!

Giang Tiêu với mái tóc xoăn trong mơ bị tức đến nỗi biến thành cái kiểu đầu afro*.

*Afro Hair là kiểu tóc ngắn uốn xoăn tít thành những lọn thưa. Ở trong trường hợp của Giang Tiêu là kiểu đầu như bị cháy xù sau khi bị nổ ấy.

Sau khi học liền hai tiết toán buổi chiều, Giang Tiêu cầm cốc nước đi đến cuối lớp lấy nước vừa vặn đối diện với ánh mắt của Phó Thanh Chu đang ngồi tại chỗ.

Phó Thanh Chu gật đầu với anh một cái, đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Giang Tiêu sững sờ một lúc cuối cùng anh đặt ly nước lên cái tủ bên cạnh rồi đi theo, kết quả chỉ nhìn thấy được một góc áo ở góc ngoặt.

Anh không thèm nghĩ ngợi gì nữa mà lập tức đuổi theo.

Vẫn là tường rào đổ nát lần trước, Giang Tiêu quen cửa quen nẻo trèo lên thì nhìn thấy Phó Thanh Chu đã đi qua đường: "Phó Thanh Chu!"

Phó Thanh Chu ngây ngốc quay đầu lại, lúc nhìn thấy anh còn khá kinh ngạc: "Cậu theo tôi ra đây làm gì?"

Giang Tiêu từ trên tường nhảy xuống nghe thấy vậy thì hơi nghẹn lại một chút: "Không phải cậu ra hiệu tôi đi theo cậu sao?"

"Tôi làm vậy lúc nào chứ?" Phó Thanh Chu cảm thấy mình hơi bị oan uổng.

"Ban nãy tôi đi lấy nước đó! Cậu gật đầu tỏ vẻ thần thần bí bí với tôi!" Giang Tiêu cây ngay không sợ chết đứng nói: "Vậy không phải là muốn bảo tôi đi theo sao."

"Chỉ là đang chào hỏi với cậu thôi." Phó Thanh Chu không nhịn nổi bật cười.

"Đệch." Giang Tiêu chà tay phủi bụi, ngoại trừ ngượng ngùng thì còn hơi phát cáu.

Cũng may Phó Thanh Chu rất nhanh đã đưa ra lời đề nghị: "Hôm qua Phó Trí cứ nhắc đến cậu cả một buổi tối, cùng đi đi."

Giang Tiêu ngượng ngùng nhận lời đề nghị.

Lần này không có tiết thể dục kế tiếp nên chỉ có thời gian hai mươi phút, hai người đang đi bộ tiếp sau đó bắt đầu chạy.

Phó Thanh Chu chạy đằng trước, đồng phục học sinh trên người hắn bị gió thổi tốc lên để lộ vòng eo thon thả lướt qua trước mắt Giang Tiêu. Đường nét cơ thịt bắp chân trơn tru, mắt cá chân xinh đẹp ẩn hiện trong đôi giày thể thao, chỉ nhìn như vậy sẽ khiến cho con người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Bọn họ luồn lách qua những con hẻm phức tạp, đổ mồ hôi nhễ nhại vì chạy dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, đến cả cơn gió cũng mang theo sự khô nóng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play