"Đoán thế." Phó Thanh Chu nói với khí thế hùng hổ:
"Không được à?"
Giang Tiêu nhíu mày: "Đương nhiên là được."
Mưa càng lúc càng lớn mà có khi phải hơn mười phút nữa bọn
họ mới có thể rẽ ra khỏi cái ngõ nhỏ ở thôn Mạnh này. Đèn đuốc trên đường vẫn
sáng trưng, ô tô phóng qua ầm ầm khiến bọt nước bắn tung tóe rồi rơi đầy trên
nền đất.
Ba người bắt được một cái xe, Phó Trí cứ khăng khăng muốn
ngồi ghế trước nên Phó Thanh Chu chỉ đành thắt dây an toàn vào cho thằng bé.
Giang Tiêu bỏ chiếc túi thêu vào cốp sau, hất nước trên ô đi rồi ngồi vào ghế
sau.
Cạch một tiếng, cửa xe đã đóng lại. Phó Thanh Chu cũng ngồi
vào trong, không gian trong xe đột nhiên trở nên chật chội nhỏ hẹp hơn nên
Giang Tiêu dịch sang bên cạnh nhưng lại coi như không có gì rồi dịch về chỗ cũ.
"Hai người muốn đi đâu vậy?" Tài xế quay đầu hỏi
hai người bọn họ.
"Hoa viên Nghi Nam." Giang Tiêu lên tiếng trước
sau đó quay đầu nhìn Phó Thanh Chu: "Hay là đến nhà tôi ở một đêm
nhé?"
Phó Trí đang ghé vào cửa sổ xe để nhìn đèn đường bên ngoài,
thằng bé nghe vậy thì vui vẻ hô lên: "Đến nhà đại ca!"
Tài xế đạp chân ga, những vệt mưa bắt đầu xuất hiện trên cửa
kính. Sắc mặt Phó Thanh Chu rất căng thẳng, một lúc lâu sau thì mắt hắn mới dần
dần lộ ra sự ngờ vực giống như là bây giờ hắn mới nghe thấy: "Gì cơ?"
Giang Tiêu vuốt mái tóc đã ướt sũng: "Mưa lớn như này
thì anh em các cậu về tắm thế nào được?"
Nhiều hộ gia đình dùng chung một cái nhà vệ sinh như vậy
đúng là điều khiến cho người ta đau đầu. Ánh mắt Phó Thanh Chu đảo qua nhìn cái
trán bóng mịn của anh: "Có tiện không?"
"Đương nhiên là có rồi." Giang Tiêu vỗ vào đùi
mình một cái rồi nhiệt tình mời mọc: "Nhà tôi chỉ có một mình tôi ở nên
những phòng khác đều trống hết."
Phó Thanh Chu nhìn anh rồi nở nụ cười, ánh đèn đường màu cam
ngoài cửa kính xe chiếu lên mặt hắn. Trong sự luân phiên của ánh sáng và bóng
tối, cặp mắt dưới mái tóc kia cong lên, đuôi mắt hơi nhếch giống như một cái
móc nối thẳng nốt ruồi nhỏ màu nâu vào khóe mắt, trông hắn giống như một bông
hoa đã bị tuyết trắng chôn vùi.
Hô hấp của Giang Tiêu trở nên căng thẳng hơn, anh dùng sức
chà xát tay vào quần nhưng lại không nỡ dời mắt khỏi hắn nên đành hắng giọng
hỏi: "Phó Thanh Chu, cậu cắt tóc rồi phải không?"
"Ừ." Phó Thanh Chu rũ mắt, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt
lại xuất hiện trước mắt Giang Tiêu một cách thần kỳ: "Chói mắt quá."
Không biết khi hôn lên nó có thể biến thành đỏ không nhỉ?
Giang Tiêu hoảng sợ bởi ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu
mình, anh bối rối dời tầm mắt đi chỗ khác.
'Tên cầm thú.' Phó Thanh Chu mới chỉ mười tám tuổi thôi mà.
"Giang Tiêu?" Phó Thanh Chu chạm vào mu bàn tay
anh.
"Cái gì?" Giang Tiêu mạnh mẽ rút tay ra, vừa chột
dạ vừa sợ hãi trừng mắt nhìn hắn.
Phó Thanh Chu nhíu mày: "Sắc mặt cậu hơi khó coi đấy,
tay cũng đang run."
"Thật sao?" Giang Tiêu giơ tay lên, quả thật là
anh đang hơi run nhưng anh không phát hiện ra.
Anh dùng sức siết chặt lòng bàn tay lại rồi đặt tay lên trên
đầu gối: "Tôi không sao, chắc là vì lạnh."
Hiển nhiên là Phó Thanh Chu sẽ không tin nhưng hắn cũng
không tiếp tục hỏi nữa.
Sau một lúc lâu thì Giang Tiêu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Thật ra thì tôi sợ sấm."
"Hở..." Phó Thanh Chu cố gắng hạ khóe miệng xuống
nhưng hắn vẫn không nhịn được mà muốn nhếch lên: "Ừ."
Quả nhiên anh vẫn chỉ là một đứa trẻ.
"Tôi cũng không thích trời mưa." Giang Tiêu quay
đầu nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, sợi dây đỏ anh đeo trên cổ như ẩn như
hiện bên trong cổ áo ướt đẫm.
Nửa câu đầu là nói dối nhưng nửa câu sau lại là sự thật. Anh
không thích trời mưa, thậm chí còn mang theo cả một nỗi sợ hãi không thể xóa
nhòa về nó.
Không biết tại sao Phó Thanh Chu lại đột nhiên cảm thấy Giang
Tiêu ở trước mắt hắn cực kỳ giống một cây nấm nhỏ yên tĩnh. Nó lặng lẽ giấu bản
thân mình vào trong góc tối, né tránh án ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).