Cây cối héo úa, ngửa đầu nhìn lên chỉ thấy những cành cây mỏng manh vươn mình in bóng trên nền trời xanh trắng, trông hệt như mấy vết nứt kéo dài trên mảnh sứ Thanh Hoa. Các bậc thềm đá ở sơn môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuyết rơi dày hai bên như những hòn núi nhỏ. Đường Thập Thất ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trong Đại Hùng Bảo Điện, vừa xoa đôi bàn tay bị lạnh đến mức đỏ bừng vừa ngóng nhìn ra cửa, cả ngọn núi rộng bị phủ một mảng trắng xoá đầy hiu quạnh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mái nhà tranh hơi ngả vàng của thích khách. Bậc thềm đá chạy dài xuống dưới, cuối cùng mất hút trong làn tuyết mênh mông.
Nhóm thích khách khoác áo choàng đeo mặt nạ nối chân nhau tiến vào, lấy một viên thuốc từ trong chiếc bát đen đặt trên bục thờ rồi ngồi xuống trước bếp than sưởi ấm. Đường Thập Thất nghe có người mắng nhỏ: “Sao còn chưa sửa nữa vậy, cái chỗ rách nát này!” Đường Thập Thất ngửa đầu nhìn lên cái lỗ thật lớn trên nóc nhà, gió tuyết theo đó thổi vào rồi dừng lại trên mái đầu đen như mực của đám thích khách.