Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 55


9 tháng

trướctiếp

Sau nhiều ngày tỉnh lại, đây là lần thứ hai Giang Chiết Liễu bước ra khỏi Kinh Sơn điện.

Lần đầu tiên là đi đến nhà lao dưới lòng đất, tổng cộng cũng chỉ đi được vài bước. Lần thứ hai mới chính thức được phép ra ngoài, mặc dù là một bước nhỏ của Giang Chiết Liễu, nhưng lại là một bước tiến lớn cho bệnh tình của Văn Nhân Dạ.

Ít nhất y có thể làm suy yếu đi sự cố chấp khó hiểu của Tiểu Ma Vương, lấy lại tự do nhất định.

Y đứng bên cạnh Văn Nhân Dạ, tùy ý để đối phương cúi đầu nghiêm túc thắt chặt áo choàng cho mình, dây đai mềm mại quấn lấy nhau, dần thắt thành một nút thắt tinh xảo. Áo choàng rất nhẹ, xung quanh cổ áo có một vòng lông không rõ chất liệu, vòng lông là màu nền đen rất theo phong cách của Ma giới.

Giang Chiết Liễu nhìn Tiểu Ma Vương không cam lòng không muốn khoác quần áo cho y, tự hỏi: “Nếu không thì không ra ngoài nữa?”

Tiểu Ma Vương buồn bực trong chốc lát, im lặng, cuối cùng như làm ra hy sinh điều gì rất lớn, nói: “Ngươi muốn đi thì đi.”

Giang Chiết Liễu suýt chút nữa bị hắn chọc cười, trong mắt đầy ý cười nhìn hắn, tiếp tục nói: “Nhìn ngươi không vui lắm.”

Đương nhiên là hắn không vui rồi. Trong tâm trí hắn nghĩ, bên ngoài đều không thích hợp với cây liễu nhỏ. Hắn trồng đối phương ở nơi an toàn nhất, cẩn thận bảo quản cẩn thận che chở, một tia gió thổi mưa dầm cũng không muốn đối phương trải qua nữa, có đôi khi thậm chí không phải Giang Chiết Liễu không chịu nổi, mà là hắn cảm thấy không chịu nổi.

Đối phương ho khan một tiếng, thì Văn Nhân Dạ sẽ lập tức suy nghĩ lung tung, từ thời tiết khô hanh sẽ liên tưởng đến suy nhược nội tạng, từ hoàn cảnh khó chịu sẽ liên tưởng đến buông tay, năng lực tưởng tượng của hắn quá phong phú, mỗi lần đều có thể mài mòn sự tự tin vốn không nhiều của hắn đến gần như không còn. Đầu óc hắn thường xuyên hỗn loạn, bệnh tình lặp đi lặp lại, từng sự uy hiếp, áp lực vẫn rất nặng, ép rất chặt, dưới loại tình huống này, đương nhiên là hắn không dám để Giang Chiết Liễu chạy loạn khắp nơi.

Hắn không thể chịu đựng được loại kích thích này, hắn sẽ tự chặn mình trên con đường này.

Giang Chiết Liễu phải mở con đường này ra, từ từ thăm dò điểm mấu chốt của đối phương, để Tiểu Ma Vương dần dần thả lỏng tinh thần căng thẳng.

“Không vui.” Đối phương thẳng thắn trả lời một câu, cúi đầu đè lên vai Giang Chiết Liễu, không dùng sức, chỉ dựa vào rất nhẹ đè lên. Sừng ma huyết văn cứng rắn nhẹ nhàng cọ xát vành tai y, cọ cho mảnh thịt trắng nõn mềm mại kia có chút đỏ. “Lòng ta sợ.”

Giang Chiết Liễu không né tránh, y đưa tay luồn vào trong sợi tóc của đối phương, xoa xoa gốc sừng ma, an ủi nói đùa một câu: “Ngươi cùng ta đi dạo ở ma giới, chẳng lẽ còn có thể xảy ra vấn đề gì sao? Đây không phải là hang ổ của Ma tôn sao?”

Một flag đón gió phấp phới vững chắc cắm sâu vào đất.

Tiểu Ma Vương hơi được an ủi, hắn vươn tay cầm ngón tay ái nhân, vuốt ve đốt ngón tay thon dài một lát, tâm thần bình tĩnh lại, nói: “Vậy ngươi đừng rời khỏi tầm mắt của ta.”

Giang Chiết Liễu nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người đã đạt được một thỏa thuận. Văn Nhân Dạ nắm tay y đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa điện Kinh Sơn điện, thì nhìn thấy Công Nghi Nhan trang bị giáp mỏng, nàng đeo trường đao, mặt nạ chim ưng màu trắng đeo nghiêng trên đầu, lộ ra vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng và đôi mắt màu xanh đậm.

Hình dáng người của Ma tộc hình như đều rất dễ nhìn.

Công Nghi Nhan mắt xanh khẽ nâng lên, chợt nhìn thấy Ma hậu đại nhân phía sau tôn chủ, động tác của nàng cứng đờ, theo bản năng đưa tay kéo mặt nạ che mặt, ngón tay ổn định tư thế, sau đó mới bẩm báo: “Tôn chủ, Vương Văn Viễn đã chết.”

Văn Nhân Dạ gật đầu, đôi mắt tím hơi âm trầm, hắn không bởi điều đó mà cảm thấy vui sướng.

“Hắn ở trong thủy lao, dùng dao găm của Tiên tôn cho tự hủy nguyên thần của mình.” Công Nghi Nhan nói: “Trước khi chết không nói gì cả.”

“Chết thì chết.” Văn Nhân Dạ nói, hắn siết chặt tay Giang Chiết Liễu, nắm lấy xương ngón tay gầy gò của đối phương. “Không đáng nghe.”

Trong đầu Tiểu Ma Vương không tồn tại khái niệm “đánh cược thắng”, ở trong lòng hắn, cây liễu nhỏ căn bản là chưa chết, đương nhiên sẽ tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy tên thần côn kia đang làm dao động tâm thần của mình, nói năng bậy bạ.

Như vậy cũng tốt.

Giang Chiết Liễu bị hắn nắm tay, rời khỏi trung tâm Kinh Sơn điện của Ma giới. Công Nghi Nhan không nói một lời đi theo phía sau y.

Ma giới hoang dã cằn cỗi, quả thật không có gì đẹp mắt. Gió cát cũng rất lớn, trong chốc lát ngắn ngủi, Giang Chiết Liễu đã chú ý tới Tiểu Ma Vương liên tục nhíu mày, đối phương càng ngày càng không vui.

Nhưng tâm tình của y lại rất tốt, đã lâu rồi y không nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, mặc dù không khí nơi này đều mang theo cảm giác lạnh như băng của Ma tộc, nhưng nó hoàn toàn không cản trở Giang Chiết Liễu cảm thấy toàn thân trên dưới đều sống lại, rốt cục cũng có cảm giác tiếp xúc lại với thế giới này.

Thiên linh thể tản ra từng luồng vị ngọt rất nhỏ.

Hương vị này rất hấp dẫn.

Công Nghi Nhan phía sau y nhận ra điểm này, trước mắt đã xuất hiện đội thứ ba “đi ngang qua” ma tướng. Mấy ma tộc dẫn đầu nhìn thấy rất quen mặt, hình như không ít lần bị tôn chủ đánh, bọn họ hành

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp