Khi trời còn
chưa sáng, Tiểu Ma Vương đã rời đi.
Hắn chỉ yên lặng ở cùng
chàng, ôm chàng ngủ cả đêm, giống như có thể giảm bớt mệt mỏi khi ở bên cạnh
Giang Chiết Liễu, có thể một lần nữa biến thành Ma tôn đại nhân không gì sánh
bằng đánh đâu thắng đó kia.
Khi hắn rời đi,
những bông hoa mai rơi từ khe cửa sổ đậu trên bàn. Khi Văn Nhân
Dạ xoay người lại, thì ngực đột nhiên không rõ nguyên nhân mà hơi đau
đớn, hắn xoay người nhìn Giang Chiết Liễu đang ngủ say trên giường,
không biết nỗi đau khó hiểu này từ đâu mà đến.
Rõ ràng... Rõ ràng
cây liễu nhỏ không giận hắn.
Văn Nhân Dạ nhìn chằm
chằm chàng một lát, sau đó thu liễm tâm tư, vẫn chạy
về phía binh lính Ma giới.
Rèm châu đung đưa phát
ra tiếng va chạm êm tai , kèm theo tiếng hoa mai rơi xuống đất trong
đêm tuyết rơi.
Tiểu lâu Tùng Mộc yên
tĩnh, Thường Càn ngủ ở dưới lầu. A Sở cũng dựa vào bình phong ngủ
thiếp đi, vẫn chưa tỉnh, dường như đã khóc rất mệt.
Giang Chiết Liễu
uống thuốc trước, buộc tóc và mặc thêm quần áo, khép lại áo
choàng nhung trên vai, làm tốt phòng hộ toàn diện, sau đó cầm lấy Lăng
Tiêu kiếm lặng lẽ xuống lầu, đẩy cửa ra.
Cửa phòng lặng lẽ
mở ra, chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài ập vào mặt. Tuyết mỏng đầy
trời rơi đầy vai, rơi xuống giữa sợi tóc như sương của chàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.