U Minh giới.
Nước sông Minh Hà dâng cao, ác hồn
du đãng. Trời đất u ám, trong mắt không có một tia sáng.
Một luồng máu tan chảy trong nước
sông, nhiễm vào xung quanh, và sau đó biến mất vô hình.
Hà Sở Tự thu tay lại, quỷ khí rửa
sạch vết máu lại lượn lờ quấn lấy đầu ngón tay. Thay vì dùng thân thể của
Chúc Vô Tâm thì ông ta dùng về bản thể của mình.
Mái tóc đen xoăn từ từ tan ra
theo dòng nước, ngay cả Thông U Cự Liên trói một tay ông ta cũng rung động
theo.
“Vị Phật tu kia đã chứng minh được
Địa Tạng Bồ Tát quả vị, nhưng bởi vì một chí nguyện to lớn mà vĩnh
viễn cắt đứt con đường phật, cũng ngu ngốc như con đường mà hắn
chọn.” Quỷ khí lượn lờ giữa các ngón tay Hà Sở Tự, loại bỏ vết máu
còn sót lại trên vai Minh Tịnh, chú ý đến vết thương trên cơ thể
hắn: “Đáng tiếc, hắn chết quá sớm. Ở U Minh giới hao phí mấy ngàn năm
với ta, nhưng vẫn ngã xuống trong kiếp hỏa.”
Ở một mức độ nào đó, Hà Sở Tự thực
sự có thể sống, có thể đủ khả năng gọi ông ta là một “lão bất tử”, nhưng
với thân phận của ông ta thì gọi ông ta là “quỷ chết” cũng không có vấn đề
gì, nhưng nghe không được đứng đắn.
“Chí nguyện lớn nhất là thanh tẩy
thiên hạ ác quỷ thật sự quá ấu trĩ.” Hà Sở Tự nói: “Không phải ngươi cũng
tu theo cong đường này sao?”
Minh Tịnh rũ mí mắt xuống, mãi cũng
không trả lời, cho đến khi Hà Sở Tự yên tĩnh lại, hắn mới từ từ
nói: “Hà tôn chủ.”
“Hả?”
“... Tiền bối Giang, thế
nào rồi.”
Hà Sở Tự nhướng mày, không ngờ Bồ
Tát bùn qua sông mạng của bản thân còn khó bảo toàn, vậy mà còn quan tâm đến
chuyện bên Giang Chiết Liễu. Ông ta kéo khóe môi, nói: “Cách cái chết
không còn xa nữa, ngươi muốn tiễn hắn một đoạn đường?”
Ông ta vừa nói vừa giơ tay lên, vặn
chiếc cằm của thiền sư trắng, áp sát nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi
nói: “Ngươi không lo lắng cho mình chút nào sao?”
Minh Tịnh bình thản nhìn ông ta, nốt
ruồi bồ đề đỏ thẫm trên mi tâm tươi đẹp như máu, nhưng ánh mắt lại luôn nhạt
như khói, dường như đối mặt với ông ta và
đối mặt với Vương Văn Viễn, hoặc là đối mặt với bất kỳ kẻ nào, đều không
có gì khác nhau.(MNXX x TYT)
Động tác của Hà Sở Tự hơi dừng
lại, ánh mắt dần dần thay đổi. Ông ta cúi đầu nói: “Ta hỏi ngươi một
lần nữa, ngươi có phải là hắn chuyển thế không?”
Tất cả chuyển thế trùng tu đều cần
người kiếp trước nhận ra và vạch trần thân phận, mới có thể khôi phục trí nhớ.
Nếu đối phương là người kia chuyển thế, lúc Hà Sở Tự nhắc tới vậy Minh Tịnh
phải nhớ ra mới đúng.
Nhưng hắn không. Ánh mắt của hắn bình
tĩnh không sợ hãi, ngay cả một giọt nước dư thừa cũng không bắn ra, giống
như mặt hồ phẳng lặng mênh mông vô bờ.
Hà Sở Tự có chút nóng nảy. Tình cảm của
ông ta giống như bị kéo dài nhiều lần, thu nạp rồi khuấy nát, đè đến ngực
ông ta thành một mảng hỗn loạn.
Một lúc sau, ông ta từ từ nới lỏng bàn
tay của mình.
Người khăng khăng muốn độ hóa ông ta
đã chết từ lâu.
Hà Sở Tự thở ra một hơi, nói: “Người
kia là bằng hữu của ta. Ngươi trở về Lan Nhược Tự hỏi, hẳn là còn có thể
hỏi ra tên của hắn... Quên đi, ngươi ở chỗ này với ta, chờ ta thoát khỏi
những xiềng xích này sẽ đưa ngươi trở về.”
Minh Tịnh vẫn im lặng nhìn ông ta
như cũ, không lộ ra vẻ mặt vui hay buồn, chỉ có một chút lo lắng mơ hồ.
“Nếu ta không có cách nào để rời
khỏi đây.” Hà Sở Tự ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn phía trên Minh Hà,
nheo mắt nở nụ cười nói: “Vậy ngươi cũng sẽ ở lại U Minh giới.”
Nước sông chảy dài, vô số ác quỷ Dạ
Xoa nằm ở bên ngoài đáy sông, dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm huyết thực
tươi ngon bên cạnh tôn chủ, mà thức ăn tươi ngon trong mắt chúng quỷ này, lại
chỉ đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn phía cuối Minh Hà một cái.
Minh Hà xa xôi, khó nhìn thấy
biên giới, dường như không có điểm cuối.
…
Ma giới và Yêu giới giằng co lâu ngày,
sau đó xung đột không ngừng, hình thành thái độ giằng co không dứt. Sau đó quả
nhiên dẫn tới tập kích đánh lén, người đánh lén bị dụ ngược vào lưới, chém giết
bên ngoài mười vạn đại sơn, nghiền nát thần hồn, thanh tẩy một đám người đầu
tiên rục rịch lòng tham thành tính, Tu Chân Giới và hai giới nghị hòa, mà Ma tộc
công đánh lại từng bước áp sát, gần như áp vào trong Đại Trần Hộ Sơn của tứ đại
tiên môn.
Nhưng bởi vì có Đại Trận Hộ Sơn, cho
nên tiên môn vẫn có thể đưa ra yêu cầu. Nhiều trưởng lão của Lăng Tiêu phái tạm
thời làm chưởng giáo, lấy danh nghĩa tiên môn đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.