Thiền sư không trả lời ông ta.
Từ sau khi hắn bị Vương Văn Viễn
nhốt lại, dường như cũng không mở miệng, chỉ nói vài câu.
Cho đến bây giờ cũng vậy. Minh Tịnh
vẫn giữ im lặng, không nói một lời.
Hà Sở Tự cũng không thèm để ý, quỷ
khí của ông ta lượn lờ vòng qua, ăn mòn lồng sắt trước mắt, hoà
tan tất cả móc sắt trên người tiểu hòa thượng, sau đó nâng cánh tay ôm hắn ra.
Lúc không dùng tay, Hà Sở
Tự còn tưởng hắn chỉ bị khóa cho nên không thể động đậy, bây giờ động
tay thì mới phát hiện ra đối phương không hề giãy dụa, không
phải là không muốn, mà là không có chút sức lực nào.
Thánh thể phật tu trong sáng bị phong
bế, mềm nhũn không có sức lực như con rối dây.
Trong Thiên Cơ Các quả thật có
rất nhiều kỳ thuật, bao gồm thuật pháp tạm phong bế tu vi... Tất
cả những thứ này đều được dùng trên người Vương Mặc Huyền. Hai huynh đệ cùng
cha khác mẹ, hai thiếu gia vì lưu lạc thế tục này trời sinh không có tâm cơ,
thuần khiết như trẻ sơ sinh, mà Vương Văn Viễn được nuôi dưỡng trong Thiên
Cơ các lại đa nghi mẫn cảm, ích kỷ thiện biến.
Không có gì đáng ngạc nhiên
khi họ phát triển thành một mối quan hệ thù địch như vậy.
Hà Sở Tự vươn tay, nhẹ nhàng ấn vào
gáy minh tịnh, sau khi xác nhận trong thân thể hắn không có thuật pháp và độc
dược kỳ quái khác, mới thu tay lại.
Ông ta cũng không muốn bị một hậu
bối biết tính toán thiên cơ lợi dụng uy hiếp, dưới sự hợp
tác, mỗi người đều đạt được thứ mình muốn đã là cực hạn.
Vị Phật tu này ở trong lòng ông ta không
nói lời nào, không biết động đậy, nếu không phải vẫn còn hô hấp và nhịp
tim, thì gần như có chút không giống sinh linh còn sống. Hà Sở Tự để Minh Tịnh
nằm sấp trên vai, không cảm thấy đối phương có thể tạo thành uy hiếp gì đối với
ông ta.
Thực tế, những người có thể gây
ra mối đe dọa cho Hà Sở Tự rất ít. Nếu nghiêm túc tính thì cũng chỉ có Giang
Chiết Liễu thời kỳ toàn thịnh, Văn Nhân Dạ ngày nay, chỉ có hai người bọn họ mà
thôi.
“Hà tôn chủ.”
Bước chân ông ta dừng lại, phía
sau truyền đến giọng của Vương Văn Viễn.
“Ngoài chuyện ký thanh thiền ra, còn có
một chuyện khác, kính xin tôn chủ thay ta chuyển đạt cho hắn.”
…
Văn Nhân Dạ rời đi đã hơn hai tháng.
Khi bức thư kia được Công Nghi Nhan đưa
đến, quả thật đang ở thế bế tắc giữa hai giới. Văn Nhân Dạ cầm Mặc đao phá Định
Châu, tính nguy hiểm cực kỳ cao. Nhưng Thanh Lâm cũng thật sự không chịu chắp
tay dâng ngàn dặm cho người ta, dưới tình huống không thể đàm phán, bức thư này
không chỉ phá vỡ thế bế tắc mà còn bày tỏ rõ thái độ của Giang Chiết Liễu.
Hai bên đã đồng ý một thỏa thuận,
thay đổi kế hoạch và hiểu nhu cầu của nhau. Cùng lúc đó, mặc dù Văn Nhân Dạ vẫn
như để Công Nghi Nhan hồi hương trở về canh giữ Cây liễu nhỏ, nhưng hắn cũng
rất chột dạ.
Đối phương nhìn thấu cũng quá nhanh, thái
độ cũng quá nhu hòa. Gần đây trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, hắn lo lắng
Giang Chiết Liễu sẽ vì chuyện này mà bị bệnh phá thân, hao tâm tổn trí.(MNXX x TYT)
Tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng đến tinh
thần.
Quả thật gần đây Giang Chiết Liễu bởi vì
không khắc chế được mà suy nghĩ về những vấn đề mở rộng mà đau đầu, chàng cố
gắng tránh suy nghĩ sâu xa, không lo lắng về tình hình chiến cuộc, không
suy nghĩ đến chuyện thiên hạ, cũng không cân nhắc đến việc khắc phục hậu
quả, nhưng loại đau đầu mơ hồ này giống như một căn bệnh tái phát đã ăn sâu
sinh trưởng khắp trong thân thể chàng, không phải chỉ cần chịu đựng là có thể
khỏi được .
Dư Tàn Niên đã đến xem hai lần. Hắn
vẫn không biết Giang Chiết Liễu đã biết hầu hết mọi chuyện. Khi nói chuyện với
chàng còn phải tiếp tục phát huy kỹ năng diễn xuất không tính là xuất sắc của
mình.
Loại chứng đau đầu do thần hồn suy sụp
này, đừng nói là Dư Tàn Niên, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng phải bó tay không có
biện pháp. Y Thánh Các Hạ trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, lại không
thể nói thẳng, chỉ có thể cho y đan dược giảm đau.
Chàng không biết là tác dụng của đá Phục
Sinh đã bắt đầu biến mất.
Mọi vật đều có giới hạn, quan trọng là
thời gian ngắn hay dài.
Dư Tàn Niên ngay cả tỏa thanh chú
của nhóc câm cũng không thể phá giải, ngay cả y thuật đứng đầu, hắn cũng thường
bị vây khốn trong vấn đề nan giải.
So với Dư Tàn Niên nói thì tâm trạng của
Giang Chiết Liễu ngược lại vẫn bình tĩnh hơn nhiều.
Ánh nến lay động kéo dài đuôi nến, ánh
sáng đan xen trên mặt đất trước mắt. Dần dần, bóng dưới ánh nến bắt đầu
lắc lư lung lay.
Giang Chiết Liễu đang đọc sách, mới
đầu chỉ cảm thấy là lúc đọc mệt mỏi còn tưởng là ảo giác trong mắt mình, cho
đến khi nhìn thấy bóng dáng dưới ánh nến chậm rãi dung hợp vào nhau, chàng mới
đóng sách lại, im lặng không tiếng động nhìn qua.
Chàng nhìn bóng dáng trước mắt
dần dần mở rộng, giống như một loại thuật xuyên qua đặc biệt.
A Sở ra ngoài hái thuốc chưa về,
Tùng Mộc tiểu lâu chỉ có Thường Càn ở đây. Mặc dù là ở trong Trúc Uyển ở bên
cạnh, nhưng cũng là một vị thầy thuốc mang theo Vương Mặc Huyền tay trói gà
không chặt, sức chiến đấu như vậy, thật sự không có giá trị gì.
Mà thuật pháp xuyên qua hai
giới này, Văn Nhân Dạ cũng từng biết, người tới là ai, với nhãn lực của
chàng vẫn có thể nhìn ra được, bởi vậy cũng không cần liên luỵ những người
khác vào trong phạm vi nguy hiểm.
Giang Chiết Liễu phản ứng rất nhanh,
cách suy nghĩ cực kỳ bình ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.