Giang Chiết Liễu
đã đoán ra rất nhiều chuyện.
Nhưng chàng
thật sự lo lắng, điểm này không khác gì Tiểu Ma Vương nghĩ. Khi nào
có thể thoát khỏi thói quen thường xuyên lo lắng, thì chàng cũng chính thức
thoát khỏi trói buộc lưới trần.
Chàng nghĩ, con đường
trở thành tiên còn xa, người đầy nợ máu khó có thể hợp đạo.
Giang Chiết Liễu chỉ
cần nghĩ đến chuyện này là sẽ cảm thấy đau đầu. Chàng không dám suy nghĩ
về thiên hạ, và một khi chàng xem xét đến thì đau đầu của chàng sẽ đau
nghiêm trọng hơn, như thể là một lời cảnh báo vô hình từ các vị thần.
Nhưng điều này
không phải có thể kiểm soát trong thời gian ngắn được.
Vài ngày trôi
qua, vết bỏng trên tay đã hồi phục. Trong núi không có chim bay, ngay
cả một tiếng hót cũng không có. Lăng Tiêu kiếm cô đơn đứng lặng tại
chỗ, hoa văn trên kiếm như đôi mắt nhìn chằm chằm vào cõi vĩnh hằng, trầm
mặc làm bạn với chàng.
Đêm gió
tuyết, Giang Chiết Liễu chơi cờ với Vương Mặc Huyền tới nửa đêm. Nhóc
câm không thể nói bất cứ điều gì, có vẻ như là người lắng nghe tốt
nhất.
“Bước này đi quá nhanh,
ngươi nghĩ lại đi.”
Đèn nến khẽ lay
động, giọng của Giang Chiết Liễu thanh đạm bình tĩnh.
Vương Mặc Huyền nâng
đôi mắt lên, lặng lẽ nhìn chàng. Trong phút chốc không phân biệt được
Giang tiền bối đang thật sự nói về nước cờ này của hắn, hay đang nói về
chuyện khác.
“Có muốn đi lại không?”
Đối phương khẽ hỏi.
Vương Mặc Huyền theo
lời của chàng nhìn xung quanh ván cờ một lát, sau đó lắc đầu, ý bảo mình
không cần thay cờ.
Hắn tự biết mình
không lại Giang Chiết Liễu, mặc dù phát hiện ra khuyết điểm bố
cục nhưng hắn cũng không phải rất muốn thay đổi.
Ánh đèn kéo rất
dài, chờ lò thuốc dưới lầu toát ra mùi thảo dược hơi đắng, nửa
đêm gió thổi vào cửa sổ, tuyết rơi phủ đầy trên hoa mai, Dư Tàn Niên vẫn
như thường ngày lại tới dẫn người về.
Hắn gõ vào
cạnh rèm tre, dựa vào cửa, lải nhải nói: “Tiền bối, đã
đến lúc đưa nhóc câm cho ta rồi! Hắn đã ở chỗ ngươi một ngày, chậc, hai
người cứ làm ta buồn chết...”
Vương Mặc Huyền dừng
tay, đứng lên gật đầu cáo biệt với Giang Chiết Liễu , sau đó từ lầu hai đi
xuống, dẫn Y Thánh Các không ngừng quấy khóc đi.
Mỗi đêm đều như thế,
đều là tàn cục bằng một tay.
Tất cả mọi thứ vẫn như
thường lệ, yên bình đến quá mức. Gió đêm ngoài cửa sổ cuốn theo bông tuyết,
không ngừng đập vào cửa sổ gỗ. Nai con nằm sấp trên bàn dưới lầu ngủ thiếp đi,
Thường Càn nấu thuốc xong, đang trừng mắt nhìn chằm chằm chung dược đã khô,
nhàm chán ngáp một cái.
Thời gian an nhàn, nếu
như quãng đời còn lại có thể sống như vậy thì cũng coi như là chết già.
Chàng ngồi dưới
ánh nến, lấy ra một quyển sách cổ lần trước nhìn thấy từ trong tủ sách, đặt
trên đầu gối lật đến trang trước, nhưng ngón tay lại dừng lại khi chưa chạm
tới.(MNXX x TYT)
Một dấu phật dài nhỏ
rơi ta từ trong trang sách cổ .
Có thể là lần nào đó
chàng đọc sách thấy mệt cho nên đã đặt phật ký trong sách để đánh dấu tiến độ,
sau đó lại quên mất.
Giang Chiết Liễu vươn
tay, nhặt phật ký lên, ánh mắt dừng lại ở bốn câu lời tiên tri, thấp giọng
nói: “... Bản thân nằm mơ... Hai liên minh cũ.”
Chàng và Tiểu Ma Vương
cũng không có liên minh cũ để tra.
Giang Chiết Liễu nhìn
một lúc, đưa tay xoa xoa mi tâm hơi đau nhức, nhắm mắt lại không bao lâu
thì nghe được âm thanh cửa sổ gỗ trước mắt bị gõ từ bên ngoài.
... Hả?
Chàng mở mắt ra,
nhìn thấy một nữ nhân đeo mặt nạ xuất hiện ngoài cửa sổ tầng hai, dùng móng
vuốt kéo gai xương của nàng mở cửa sổ đóng lại từ bên ngoài.
Giang Chiết Liễu lẳng
lặng nhìn nàng mở cửa sổ gỗ ra, chui đầu vào, mang theo một trận gió lạnh
và tuyết vụn.
“Ma hậu.” Ánh mắt
xanh thẳm của Công Nghi Nhan nhìn chằm chằm chàng: “Ta đến đưa đồ.”
Giang Chiết
Liễu thở dài vì phương thức đến nhà của Ma giới, nói: “... Cửa
sổ hơi hẹp, ngươi vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Ma nữ
đưa tay kéo mặt nạ chim ưng trên mặt, để mặt nạ hoàn toàn che lại vẻ mặt
của nàng. Sau đó chui đầu và bả vai vào, vươn tay đưa một đoạn dây thừng cho
Giang Chiết Liễu.
Nhìn qua hình như là
muốn dùng để đổi lấy đá phục sinh, phía trên khắc rất nhiều chữ triện
nhỏ, có Ma tộc, cũng có Yêu tộc, ngay cả linh thạch trang trí trên đó
cũng không giống nhau, dường như đã chuẩn bị từ thật lâu, đế màu đen bóng, sáng
lấp lánh, phong cách rất loè loẹt.
“Tôn chủ nói.”
Công Nghi Nhan chuyển lời: “Chờ hắn bận rộn xong mấy ngày nay sẽ
đến tìm ngài.”
Mặc dù nàng nói như
vậy, nhưng không ngăn được nàng cảm thấy tôn chủ đang gạt quỷ, loại chuyện phát
động chiến tranh căn bản là không được định trước, loại bận rộn liên tục này
không biết đến rốt cục sẽ duy trì bao lâu.
Ngay khi Giang Chiết
Liễu đưa tay muốn nhận, thì đại ma trước mắt đột nhiên lại thu ngón tay lại,
nhìn cổ chàng nói: “Để ta đeo cho ngài.”
... Mắc kẹt ở cửa
sổ mà vẫn tràn đầy năng lượng như vậy?
Không đợi chàng mở
miệng từ chối thì đối phương đã ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.