Rung Động Độc Nhất Vô Nhị

Chương 3


11 tháng


10.
Tôi bị Lục Hành bế như vậy, cách một lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng trên người anh ấy.

Lục Hành bị ngốc nhưng anh ấy vẫn là một người đàn ông bình thường nha.

“Vợ, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có được con?”

“....”

Trong lòng tôi như có một cọng lông chim mềm mại quét qua, vừa ngứa vừa nhột.

Bàn tay to của Lục Hành dừng ở bên hông, cả người tôi như bị điện giật từ sườn eo chậm rãi lan lên khắp nơi.

Hu hu.

Lục Hành không muốn làm người nữa rồi.

Cả đêm này, tôi dùng hết những kiến thức đã học suốt đời để tiếp thu thêm.

Ha, chỉ cần tôi đọc nhiều sách thì không có khó khăn nào là không thể vượt qua.

….

Sáng hôm sau khi trời vừa tỏ thì tôi đã tỉnh.

Mẹ chồng đã về tất nhiên là tôi không dám ngủ đến mức trương thây mới dậy.

Rửa mặt đánh răng xong xuống lầu, tôi đã nhìn thấy mẹ chồng và Lục Hành đứng chung một chỗ, hình như hai người đang nói chuyện gì đó.

Tôi nhăn mày nhìn Lục Hành, cả người anh ấy toát ra khí tức giống như khi chưa bị ngốc.

Nhưng chờ đến khi tôi nhìn lần nữa Lục Hành đã đi tới chỗ tôi.

“Vợ, mẹ bảo em đến công ty với anh.”

“....”

Tôi nhìn mẹ chồng, bà ấy ho nhẹ một tiếng: “Mấy ngày nay Lục Hành không tới công ty, gần đây có nhiều lời đồn không cần thiết nên Lục Hành cần phải đến đó để ổn định lòng dân. Tô Đường, có con đi bên cạnh thằng bé mẹ cũng yên tâm được đôi chút, nếu như có vấn đề gì thì cứ đi tìm Dương Lâm là được.”

“....”

Tôi nghi ngờ mẹ chồng cố ý, nhưng đáng tiếc tôi không có chứng cứ.

Cứ như thế dưới sự sắp xếp của mẹ chồng tôi bước chân vào tập đoàn Lục thị trên danh nghĩa là trợ lý của Lục Hành.

Dương Lâm cực kỳ săn sóc mà bày cho tôi một vị trí ở trong văn phòng của Lục Hành, nói như vậy sẽ tiện cho việc tôi chăm sóc cho Lục tổng hơn.

Ha.

Thật là tri kỷ!

Trong văn phòng yên tĩnh vô cùng, tôi ngồi vào vị trí nhìn Dương Lâm lấy một đống tạp chí, sách tới để trên bàn tôi, tôi biết Lục Hành có tiền nhưng với trình độ của người có tiền này thì cũng phải khiến tôi chậc lưỡi.

Khó trách có nhiều người thương nhớ anh ấy, ngay cả thư ký của bố tối cũng chưa có được đãi ngộ như này đâu.

Nghĩ như thế, tôi liền ngẩng đầu nhìn Lục Hành đang ngồi ở sau bàn làm việc kia.

Ánh mặt trời chiếu vào khung cửa dán lên người Lục Hành làm cho anh ấy như được phủ thêm lớp vàng tỏa sáng chẳng khác nào một vị thần.

Tôi không nhịn được mà nhìn anh ấy nhiều hơn, cuối cùng Lục Hành ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy được ý cười trong mắt của anh ấy.

Hồ ly tinh!

Tôi lẩm bẩm một câu, sau đó vùi đầu đọc tạp chí.

Trong khoảng thời gian đó, Dương Lâm đi vào rất nhiều lần, mỗi lần đều đưa văn kiện cho Lục Hành xử lý, dáng vẻ của anh ấy rất thành thạo không hề ngốc nghếch tí nào.

Chờ đến khi Dương Lâm rời đi tôi mới hỏi một câu.

“Lục Hành, không phải anh bị mất trí nhớ sao? Sao khi làm việc lại thuần thục như thế?”

“Ký ức đã được in sâu vào.”

“....”

Ha. bức anh hỏng thì tốt hơn.

….

11.
Lúc nghỉ trưa tôi nhận được điện thoại của bố mình.

Bố tôi nghe nói tôi tới tập đoàn Lục thụ cho nên trong điện thoại nói tôi phải ngoan ngoãn đi theo Lục Hành, học cho tốt, để tương lai có thể về công ty giúp ông ấy, ông ấy muốn vứt bỏ gánh nặng đưa mẹ tôi theo ngao du thế giới rồi.

“....”

Bị nhét một đống cơm chó vào miệng tôi chỉ có thể phiền muộn mà gọi điện cho cô bạn thân.

Khi tôi đi ra ngoài, Lục Hành cầm lấy tay tôi hết năm lại xoa, khác xa với con người làm việc vừa nãy.

“Vợ, em không ăn cơm với anh à?”

Tôi nhìn Lục Hành với vẻ mặt phức tạp, dựa theo tình huống phát triển như bây giờ đừng nói là ly hôn ngay cả tách ra cũng không được.

“Ngoan, lát nữa về sẽ mua kẹo cho anh ăn.”

Không có cách nào khác, phải dỗ dành ông chồng ngốc trước đã.

“Vợ, anh muốn ăn giờ luôn.”

“....”

Tôi vừa định nói không có thì cơ thể cao lớn của Lục Hành đã sát lại gần.

Trên môi truyền đến độ ấm.

“Vợ, em ngọt thật đó!”

“....”

Nhìn nụ cười của Lục Hành tôi chạy trối chết.

….

Ở nhà ăn, tôi nói hết mọi chuyện cho bạn thân nghe, nhưng cũng không phải cái gì cũng kể.

Bạn thân nghe xong thì cục kỳ ngạc nhiên.

“Lục Hành bị ngốc thật à?”

Tôi gật đầu.

Đúng là bị ngốc thật đấy.

Giây tiếp theo, bạn thân đã đập bàn một cái, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.

“Chị em, đừng do dự nữa, ăn anh ta đi, đè anh ta.”

Tôi: ????

“Đó là Lục Hành đấy, có ông chồng tốt như thế không ăn sẽ uổng, trừ khi có người nào đó nhà họ Lục đẹp trai hơn anh ta, giàu có hơn anh ta thì may ra.”

“....”

Ừm…. Tất nhiên là không có rồi, nếu không vì sao trước kia giữa một đống lựa chọn những người môn đăng hộ đối thì tôi lại chọn Lục Hành.

Tôi im lặng.

“Đường Đường, vì sao cậu muốn ly hôn với Lục Hành?”

Vì sao à?

Tôi cười, nụ cười chua xót, tất nhiên là vì tôi phát hiện ra trong lòng Lục Hành có một ánh trăng sáng.

Tôi cũng vô tình phát hiện ra mà thôi.

Buổi tối ngày đó, tôi ngủ đến nửa đêm thì bỗng tỉnh giấc, vốn muốn xuống lầu tìm đồ ăn đến khi đi ngang qua thư phòng nhìn qua khe cửa thấy Lục Hành ở bên trong.

Tôi chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng nụ cười nuông chiều của anh ấy như thế bao giờ. Lúc ấy trong tay Lục Hành cầm một tấm ảnh, khớp xương nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh, cho dù cách cả một khoảng nhưng tôi vẫn có thể thấy mờ mờ người trong tấm ảnh đó là nữ.

Mặc dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng điều đó cũng không quan trọng.

Chồng của tôi, hơn nửa đêm không về phòng ngủ ngược lại ở trong thư phòng nhìn ảnh cô gái khác cười ngây ngô.

Con mẹ nó ai có thể nhịn được?

Sau đêm hôm đó, trong lòng tôi nảy lên ý định ly hôn. Hơn nữa càng ngày cảm xúc ấy càng mãnh liệt đến mức không còn cách nào cứu vớt được nữa.

Bạn thân nghe xong thì im lặng.

Lần này, tiếng đập bàn của cô ấy to hơn, khiến cho tất cả mọi người nhìn lại chỗ chúng tôi.

“Hôn thì cần gì phải ly?”

“....”

“Đường Đường, theo như tớ phân tích nha, sở dĩ Lục Hành không ngủ với cậu là bởi vì muốn thủ thân như ngọc cho ánh trăng sáng kia, dưới tình huống này cậu càng phải ngủ với anh ta, ngủ xong thì bỏ chạy, lúc đó anh ta sẽ cảm thấy cả tinh thần và thể xác của mình đều bị vũ ngục, cuối cùng nếu Lục Hành bình thường trở lại thì cậu cũng không lãng phí năng lực của anh ta.”

“....”

Đây là cao thủ gì thế?!

12.
Sau khi được bạn thân phân tích tôi đã bị tẩy não.

Lúc quay lại công ty, tôi có cảm giác hình như bầu không khí có chút căng thẳng, đặc biệt là trước cửa văn phòng Lục Hành, vẻ mặt Dương Lâm lo lắng đứng ở kia, tay nắm núm cửa, muốn đi vào nhưng không dám.

“Làm sao vậy?”

“Trần tổng đang ở bên trong.”

Dương Lâm nói, vị Trần tổng này là một lão cổ đông ở công ty, người không hề thành thật tí nào, rất nhiều lần gây chuyện nhưng đều bị Lục Hành ép xuống.

Lần này phương án mà Trần tổng đưa ra đã bị Lục Hành từ chối không chút do dự, lại còn ở trong tối thu mua cổ phần mà ông ta bán ra, đúng ngày hôm nay mới biết được chuyện.

Vì thế bây giờ ở trong văn phòng vang lên tiếng gầm giận dữ.

“Lục Hành, cậu làm việc đừng tàn nhẫn quá, trước kia lúc tôi và bố cậu tranh giành thiên hạ thì cậu vẫn chưa ra đời đâu đấy!”

“Nếu không phải bởi vì như thế thì ông cho rằng ông có thể an ổn ở công ty nhiều năm như vậy sao?”

“Cậu….”

Sau đó là tiếng đập vỡ đồ.

Lục Hành giờ là tên ngốc nếu như bị người ta làm hại thì sao đây?

Tôi cuống cuồng lên, theo bản năng đẩy cửa vào, nhìn thấy sắc mặt khinh miệt của Lục Hành ngồi trên ghế làm việc còn Trần tổng thì tức muốn hộc máu, trên mặt đất là mảnh hỗn độn.

Lục Hành nhìn thấy tôi thì nhăn mày lại, đứng dậy đi tới chỗ tôi: “Sao em lại vào đây?”

“....”

Tôi nhăn mày, Lục Hành này quá kỳ lạ.

Chưa chờ tôi nhìn kỹ bỗng nhiên có tiếng hừ lạnh vang lên.

“Lục Hành, nghe nói lần trước cậu mới bị tai nạn xe cộ ảnh hưởng tới đầu óc, thời buổi này ai cũng không biết chuyện ngoài ý muốn sẽ tới lúc nào, lo đi tìm chỗ khoan dung độ lượng mà sống đi đừng để liên lụy tới người khác.”

Sự uy hiếp ẩn giấu đằng sau lời nói này tôi nghe hiểu được.

Tôi cảm nhận được cả người Lục Hành trở nên căng cứng.

Xong rồi.

Tôi đau lòng.

Giây tiếp theo, tôi như gà mái mẹ chắn ở phía trước anh ấy, tiến lên một bước nhìn thẳng vị Trần tổng kia.

“Giờ là xã hội pháp trị, chú đừng dùng kiểu xã hội cũ mà áp đặt lên người khác, chú nhìn chú đi, tóc đã bạc đi nửa, mà lửa vẫn rất lớn nha, tâm thái nóng nảy nếu như một ngày nào đó bị nó đốt thì cũng là chuyện bình thường.”

“...”

Mặt Trần tổng hết đỏ lại xanh, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, tất nhiên tôi cũng không cam lòng yếu thế trừng mắt lại.

“Cô chỉ là một nha đầu thúi, dám ở đây khoa chân múa tay, cô xứng à?”

“Thật không giấu gì chú, chẳng phải chú nói chú và bố chồng tôi từng tranh giành thiên hạ với nhau sao, ồ bây giờ ngay cả con dâu của người trải qua hoạn nạn cùng cũng không biết, ha, đúng là tình anh em plastic, đồ không biết xấu hổ.”

“Cô….”

Trần tổng tức giận đến mức ngón tay run run, ồ, đáng đời, ai bảo ông ta bắt nạt chồng tôi.

Lúc tôi đang đắc ý, không ngờ cái tên Trần tổng này dám đưa tay cầm lấy một đồ vật trang trí ở trên bàn ném vào người tôi.

Tôi mẹ nó chưa kịp phản ứng lại đã có lực kéo tôi tránh ra phía sau.

Sau đó có tiếng kêu rên vang vọng tới.

“Lục Hành….”

Nhất định là rất đau, Lục Hành bị ném đến mức phải ngã lên người tôi.

“Dương Lâm, gọi bảo vệ tới đuổi ông ta ra ngoài.”

“Vâng, Lục tổng.”

Mặt mũi Lục Hành trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi mỏng.

Vành mắt tôi đỏ lên.

“Đồ ngốc, anh không có việc gì.”

Hu hu.

Sao có thể không có việc gì được, giọng nói cũng run rồi mà.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play