1.
Lúc nhận được điện thoại của mẹ chồng là khi tôi bỏ nhà trốn đi được hơn ba tiếng.
Chuyện là như thế này.
Từ một tuần trước, tôi và mẹ chồng cùng tham gia tiệc đầy tháng của đứa cháu gái của bà bạn già, sau khi trở về cả người bà ấy trở nên khác thường.
Không chỉ có bày biện một đống đồ chơi trẻ con vào trong góc, mua quần áo linh tinh mà thậm chí còn bắt tôi uống một chén thuốc bắc đen xì mỗi tối trước khi ăn cơm.
Cái này có hơi quá rồi.
Cứ như thế tôi đành phải xé mặt nạ đứa con gái ngoan ngoãn đã đeo hai mươi mấy năm trời. Hơn nữa, tôi và người chồng hiện tại là liên hôn thương nghiệp, cảm tình còn nhẹ hơn so với plastic, chỉ cần gió thổi cái là bay đi.
Vì thế, tôi nhân lúc mẹ chồng và chồng đi ăn chưa về, lén lút chạy đi.
Chuyện đầu tiên là rời khỏi nhà, chuyện thứ hai là gọi bạn thân đi ăn lẩu cay, phải thật cay mới ngon.
Đã một tuần rồi tôi chưa ăn được miếng nào.
Ăn lẩu xong, tôi và bạn thân đi tới tiệm trà sữa, mua hai ly lớn thêm nhiều đá.
Kết quả, lúc đang xếp hàng thì mẹ chồng gọi, cứ gọi mãi không tha làm cho điện thoại cũng phải nóng lên.
Không còn cách nào khác tôi phải đi tới nơi không người nghe điện thoại.
“Tô Đường, con đã chạy đi đâu vậy, Lục Hành bị xảy ra tai nạn xe cộ.”
Tôi sững sờ sau đó buột miệng nói ra lời trong lòng: “Con không có chồng!”
“....”
Mẹ chồng tôi im lặng.
Một lát sau, ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc.
“Phi phi phi, Tô Đường, con nói hươu nói vượn gì đó, Lục Hành vẫn còn tốt lắm, bác sĩ nói chẳng qua thằng bé bị đụng đầu ký ức có chút hao tổn, có khả năng sẽ quên đi một số chuyện.”
Tôi: ????
Cái này tôi biết, trên TV có chiếu mấy bộ phim có tình tiết kiểu này.
“Ồ, Lục Hành bị mất trí nhớ.”
“....”
Tiếng hít sâu truyền đến.
“Tô Đường, con nhanh chóng cút tới bệnh viện cho mẹ!”
Vừa dứt lời, bên kia đã cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Mãi cho đến khi màn hình điện thoại tắt đi, tôi cũng không phản ứng lại, đúng lúc này bạn thân đi tới nhét trà sữa vào trong tay tôi: “Có chuyện gì mà cậu đứng như cái cây vậy?”
Sự lạnh lẽo truyền thẳng từ lòng bàn tay lên đầu não, kéo suy nghĩ của tôi lại.
Trong đầu bùm bùm lóe lên ánh lửa, tôi nở nụ cười.
“Chị em à, tớ muốn tự do.”
Bạn thân: “....”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của bạn thân, tôi xoay người rời đi.
Nhất định phải tới bệnh viện nhưng trước khi đến đó tôi phải cầm theo giấy thỏa thuận ly hôn ở trong căn phòng có chiếc giường lớn kia theo.
Cái tên Lục Hành này, tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu, bất luận là làm cái gì thì anh ấy cũng phải cân nhắc giữa thiệt hà lợi trước, giống như lúc bọn tôi kết hôn với nhau, nếu bỗng dưng tôi đề nghị ly hôn khi anh ấy còn tỉnh táo thì chắc chắn anh ấy sẽ cong khóe miệng lên, sau đó thong thả ung dung phun ra hai chữ: “Nằm mơ.”
A.
Mới kết hôn có mấy năm mà tôi đã có thể cân nhắc việc nhìn thấu Lục Hành!
Nhưng hiện tại ông trời muốn giúp tôi thoát khỏi bể khổ, tôi đây sao có thể phụ ý tốt bỏ lỡ cơ hội này chứ?
Lục Hành ngốc, ha ha ha, tôi tới đây!
…..
2.
Bệnh viện, nơi nơi đều là mùi hương của nước sát trùng.
Lấy thân phân và địa vị thì tôi cứ đi thẳng đến tầng VIP là được.
Ra khỏi thang máy, tôi đã thấy trợ lý Dương Lâm của Lục Hành đang canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh,
Nhìn thấy tôi ánh mắt Dương Lâm sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, niềm nở đi ra đón.
Trong phòng bệnh, bầu không khí có hơi trầm thấp, lúc tôi đi vào chỉ có một mình Lục Hành nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt lạnh lẽo.
Chậc.
Việc bị chấn thương đầu cũng không thể áp được khí thế tỏa ra từ người anh ấy.
Tôi đứng ở đuôi giường nhìn người ấy. Bỗng nhiên Lục Hành mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Lục Hành thâm thúy có thêm phần cảnh giác.
Khờ thật à?!
Không gian rơi vào tĩnh lặng, một lúc sau tôi cất lời nói.
Cuối cùng vẫn là do tôi không chịu nổi, ho nhẹ một tiếng, sau đó: “Lục Hành, anh còn nhớ rõ tôi không?”
Tất nhiên là Lục Hành cau mày chứng tỏ rằng bản thân không nhớ rõ.
Thiếu chút nữa tôi đã cười ra tiếng.
Hoàn hảo.
Tiếp theo đây là giây phút tôi cống hiến toàn bộ sự nghiệp diễn xuất của mình cho cuộc đời.
Tôi làm ra vẻ tự nhiên lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đưa tới trước mặt anh ấy: “Thực ra tôi không muốn tới đây nhưng cảm thấy anh cần phải ký tờ giấy này.”
Lục Hành cầm tờ giấy, mày nhíu lại một cách nhẹ nhàng đến nỗi tôi cũng không thể thấy rõ.
“Giấy thỏa thuận ly hôn?”
Giọng nói của Lục Hành có chút khàn khàn, lộ ra cảm xúc khó phân biệt.
“Đúng vậy, chúng ta là vợ chồng nhưng bởi vì tình cảm vỡ tan, tính cách không hợp, cho nên hai bên thỏa thuận chuẩn bị ký giấy ly hôn vào tối nay, ai ngờ anh bị tai nạn trên đường, có điều việc này không sao chỉ cần động tay là được. Nội dung trên tờ giấy ly hôn là do anh soạn nên sẽ không có vấn đề gì, anh mau ký tên đi.”
“Tôi soạn?”
“....”
Tôi thấy không được kiên nhẫn cho lắm, bị chấn thương đầu mà có cần hỏi nhiều thế không?
“Mau ký tên đi, càng nhanh càng tốt.”
Thấy Lục Hành không có phản ứng gì nên tôi lập tức đi qua, móc cái bút trong túi nhét vào tay anh ấy, chuẩn bị cưỡng ép anh ấy ký tên bỗng nhiên Lục Hành ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào tôi.
“Mẹ nói tôi không được lộn xộn chờ bà ấy trở lại.”
Tôi: ????
“Tôi không quen biết cô, cho nên cô đừng có mơ mà lừa được tôi.”
“....”
Được rồi.
Tôi thừa nhận là do tôi chưa hiểu sự đời.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của Lục Hành, rồi không hiểu sao dưới chân của tôi bị trượt vào đâu mà cả người đều nhào lên Lục Hành.
Lục Hành bị tôi đè trên giường bệnh, đuôi mắt đỏ lên.
Tôi chưa kịp đứng lên từ người anh ấy thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
3.
“Ai da, thật là, Tô Đường, con đang làm cái gì đó? Nơi này là bệnh viện, Lục Hành lại mới bị tai nạn, cả người bị thương, con… Dù con có muốn sinh con thì cũng phải chờ Lục Hành xuất viện đã chứ.”
“....”
Tôi, mẹ nó….
Nghe thấy tiếng bước chân, tôi vội vàng cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn lên, nếu như Lục Hành đã ký rồi thì còn ổn nhưng chưa ký… Nếu bị mẹ chồng nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ bị chặt đầu.
Tôi trừng mắt nhìn Lục Hành một cái, chỉ im lặng đỏ mặt đứng dậy.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.”
Nhưng mẹ chồng liếc tôi một cái, lúc này tôi mới phát hiện ra theo sau bà ấy còn có bác sĩ.
“Người bệnh không có việc gì, chỉ là mất trí nhớ tạm thời, sau khi trở về cũng đừng lo lắng làm mấy việc khác, thời gian gần đây tiếp xúc với nhiều người quen một chút rất nhanh là sẽ nhớ lại được….”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tiễn bác sĩ đi, mẹ chồng tôi nhìn tôi rồi nhìn Lục Hành.
Tôi sợ Lục Hành nhanh mồm nhanh miệng nói gì đó, cho nên toàn bộ quá trình đều cách rất gần với Lục Hành, nếu như anh ấy dám nói sai thì tôi sẽ đưa tay ra chặn miệng lại.
Một lúc sau, mẹ chồng tôi thở dài.
“Tô Đường, trong khoảng thời gian này vất vả cho con chăm sóc cho Lục Hành, vừa nãy khi nghe thấy tin này mẹ sợ tới mức tim đập nhanh không ngừng, mẹ phải đi viện điều dưỡng vài ngày cho khỏi mới được.”
“.... Mẹ, Lục Hành không nhớ ra con.”
“À, việc này con đừng lo, việc nhỏ thôi, Lục Hành, đây là vợ con. Tô Đường. Tình cảm của các con rất tốt, gần đây đang tính sinh con.”
Tôi: ????
Lục Hành nhìn tôi với dáng vẻ suy ngẫm gì đó, cuối cùng, cực kỳ ngoan ngoãn mà ‘dạ’ một tiếng.
Không phải đâu!
Mẹ chồng của tôi đến cũng nhanh rời đi cũng nhanh.
Trong phòng bệnh chỉ có hai bọn tôi.
Cho nên giờ tôi phải chăm chồng sao???
Hu hu.
Không ngờ người mang oan ức lớn nhất lại chính là tôi.
Tôi khó chịu, bỗng bên tai truyền đến giọng nói: “Vợ à, mùi ở nơi này khó nghe quá, anh muốn về nhà.”
“....”
Tôi ngạc nhiên.
Cái tên Lục Hành bị đụng đầu này đúng là không hề khách khí tí nào!
Thấy trên mặt Lục Hành in đậm hai chữ ‘ghét bỏ’, tôi có chút hoảng hốt…
Kết hôn đã được nửa năm nhưng mối quan hệ của tôi và Lục Hành còn trắng hơn cả tờ giấy.
Đừng nói là gọi vợ ngay cả gọi tên thôi cũng đã cảm thấy mới lạ rồi.
Không có cách nào khác ai bảo trước kia tôi coi trọng gương mặt này của Lục Hành chứ.
Thực ra, bố của tôi đã khắc sâu quan niệm môn đăng hộ đối cho tôi từ nhỏ, vì thế khi tôi còn khá là non nớt thì đã bắt đầu sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
May mắn thay, ánh mắt nhìn người của bố tôi cũng tạm được, giữa cả đống sự lựa chọn thì tôi mới liếc mắt một cái đã nhìn trúng ảnh chụp của Lục Hành.
Hình dáng rõ ràng, mặt mày thâm thúy, cằm tinh xảo giống như vẽ, chắc chắn khi Nữ Oa tạo người đã rót thêm tiên khí vào người anh ấy.
Dáng vẻ này, huhu, làm tôi rơi vào bể tình!
Khi bố tôi thấy tôi đưa ảnh chụp của Lục Hành tới trước mặt ông ấy, khóe miệng giật giật vài cái. Ông ấy nói: “Đường Đường, con chờ thêm một chút để bô đi tìm dữ liệu cá nhân của người này đã.”
“....”
Hóa ra lúc thư ký của bố tôi đưa ảnh chụp của những người môn đăng hộ đối đã không cẩn thận để ảnh này vào.
Chậc.
Mơ ước có được sắc đẹp của Lục Hành cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Đúng là vậy đấy….
4.
Bố tôi run rẩy: “Con gái à, con đổi người khác nhé? Cái tên Lục Hành này quá lạnh lùng, tâm tư sâu khó lường, bố ở trên thương trường lâu như thế nhưng chưa từng nghe nói bên cạnh cậu ta có đứa con gái nào cả.”
“....”
Tôi im lặng.
Đúng lúc này, trên TV chiếu hình ảnh anh ấy mặc âu phục trả lời phỏng vấn….
Tôi và bố bốn mắt nhìn nhau, sau đó, bố không ở đó nữa.
Có điều ngày thứ ba bố tôi không ở nhà, tôi nhận được một lời mời kết bạn tốt từ một người xa lạ.
Ghi chú ngắn gọn rõ ràng.
[ Lục Hành ]
Tôi: ????
Mặc dù tôi là nhan khống nhưng không phải là không có đầu óc.
Vì thế lời mời kết bạn tốt này bị tôi từ chối.
Đêm hôm đó, bố tôi dùng đôi mắt đen nhánh đi vào nhà, vừa vào cửa đã hỏi vì sao tôi không chấp nhận lời kết bạn của Lục Hành.
“....”
Thế tôi mới biết, Lục Hành nhìn trúng một miếng đất trong tay bố tôi, lúc trước cho thương lượng qua nhưng do tính của Lục Hành cứ mỗi lần ra giá là áp lợi nhuận tới mức thấp nhất cho nên bố tôi không cảm thấy vui.
Nhưng nếu Lục Hành không phải là người ngoài thì bố tôi chắc chắn sẽ nguyện ý đưa miếng đất này cho anh ấy.
Bố tôi cũng biết chỉ có Lục Hành mới khai phá triệt để giá trị của miếng đất này.
Vì thế bố tôi mới đi tìm Lục Hành.
Ngày đầu tiên, hai người chỉ ăn cơm.
Ngày thứ hai, hai người bắt đầu nói chuyện về đất đai.
Ngày thứ ba, bố tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói có cô con gái….
Tôi: …????
Mấu chốt là việc này còn thành công, Lục Hành đồng ý.
Sau đó mới có lời mời kết bạn tốt kia.
Ồ.
Tất cả đều là con hồ ly ngàn năm, kịch bản quá tốt!
Nghe xong những lời bố tôi nói, tôi im lặng về phòng, nằm trên giường lớn, lăn qua lăn lại cuối cùng vẫn chấp nhận lời mời đó.
Tôi không thể để sự hy sinh của bố mình trở thành công cốc được!
Sau đó mọi chuyện thuận lý thành chương….
5.
“Vợ.”
“Hả?”
Lúc lấy lại tinh thần tôi đã thấy gương mặt điển trai ấy sát lại gần mình.
“Lục Hành, anh cách gần như thế làm gì?”
Tôi đưa tay che đi tiếng tim đập thình thịch lại, trừng mắt nhìn anh ấy.
Vẻ mặt Lục Hành đầy sự tủi thân: “Vợ, anh gọi em nhiều lần nhưng em không trả lời.”
“....”
Vẻ mặt kia đúng là khiến cho tim của người khác đau đớn, không được, Tô Đường, mày phải tỉnh táo lại đi.
Sau đó tôi lùi ra phía sau vài bước, nâng cao giọng gọi người vào dọn dẹp đồ cho anh ấy.
Nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ rất vui vẻ nhưng bây giờ….
Trên đường trở về, tôi nhìn ngoài cửa sổ không nói một lời nhưng trên cửa sổ lại phản chiếu hình bóng của Lục Hành, anh ấy dựa người vào tôi, như là sợ hãi tôi sẽ bỏ đi.
….
Chuyện này còn mệt hơn cả việc ngồi tàu lượn siêu tốc để trải nghiệm cảm giác kích thích, cực kỳ mệt.
Vừa về đến nhà, không đợi Lục Hành tôi đã trực tiếp đi vào, cả nhà chìm vào im lặng, bình thường khi thấy Lục Hành về lão quản gia đã đi ra cửa đón, vì sao hôm nay không thấy người?
Tôi nhăn mi, lập tức đi vào phòng bếp rót chén nước, uống đỡ khát sau đó thấy Lục Hành đang cầm điện thoại đi vào đây.
Mắt Lục Hành cứ dán lên người tôi, ý tứ tố cáo rất rõ ràng.
Anh ấy cũng muốn uống nước!
Tôi để cái ly còn nửa lại nói: “Muốn uống nước thì tự rót đi, anh bị đụng đầu chứ không bị đụng tay.”
“....”
Giọng điệu của tôi khác xa so với ngày thường, nhưng mà không sao, dù gì Lục Hành bị thương ở đầu mất trí nhớ nên sẽ không nhận ra đâu.
Kết quả giây tiếp theo Lục Hành đưa chân đi tới, cầm lấy ly nước tôi uống giở đưa lên miệng uống sạch sẽ.
Có một giọt nước chảy xuống khỏi khóe miệng trôi dọc xuống, đi vào cổ áo.
Hu hu.
Tôi càng khát hơn.
Lục Hành uống xong, vẻ mặt vẫn chưa đã thèm, nhìn tôi cong khóe miệng lên, nói: “Vợ, nước này uống ngon thật.”
“....”
Vừa nãy chỗ Lục Hành uống là vị trí mà mới rồi tôi uống.
Đây là mẹ nó hôn môi gián tiếp à?
Tôi càng loạn hơn.
Mức độ phát triển này có hơi quỷ dị.
Tôi uống yên tĩnh!
Chỉ là tôi đi đến chỗ nào thì phía sau sẽ có một cái đuôi đi theo, hình ảnh này trước kia cho dù có nằm mơ tôi cũng không thể thấy được.
“Lục Hành, anh có thể đừng đi theo tôi được không?”
Lục Hành cực kỳ thành thật mà lắc đầu.
“Không được, mẹ anh vừa nói, quản gia đã đi tới bệnh viện để chăm sóc bà ấy, người giúp việc trong nhà cũng đã nghỉ, bây giờ chỉ còn anh và em thôi.”
“....”
Đầu óc của tôi nắm được điểm chính, trong nhà không có ai, cho nên tôi có thể thoải mái bay nhảy?
Cái này được!
Tôi nằm lên sô pha, vứt bỏ dáng vẻ đoan trang thường ngày, một chân gác lên sô pha, một bên nhìn Lục Hành, đáy mắt chuyển động.
“Lục Hành, tôi đói bụng, anh đi nấu đồ ăn cho tôi đi.”
Lục Hành: …..
Ăn ngon hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn hưởng thụ khoái cảm khi sai khiến Lục Hành mà thôi.
Ha ha, tôi đúng là một đứa bé thông minh!
….
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊