Rung Động Độc Nhất Vô Nhị

Chương 4


11 tháng


13.
“Nào, chúng ta đi bệnh viện.”

Tôi sốt ruột muốn đưa Lục Hành tới bệnh viện nhưng Lục Hành không cho, bàn tay ôm lấy bả vai tôi, cả người dán lên.

“Vợ à, trong văn phòng có hòm thuốc, em giúp anh bôi ít thuốc là được, anh đi bệnh viện nữa thì cổ phiếu của Lục thị sẽ bị rung chuyển mất.”

“....”

Cuối cùng không còn cách nào khác tôi chỉ có thể đưa Lục Hành vào phòng nghỉ, để anh ấy ngồi lên giường sau đó đi lấy hòm thuốc.

Lúc cởi áo sơ mi của Lục Hành ra, tôi cố gắng không đỏ mắt nữa, sau lưng anh ấy đã đỏ một mảng lớn, rất dọa người, lúc tôi bôi thuốc cũng không dám xuống tay mạnh.

“Lục Hành, sau lưng bị thương nặng lắm, chúng ta đi bệnh viện nhé?”

Giọng tôi nghèn nghẹn.

“Yên tâm đi, anh vẫn còn có thể sinh con với em.”

“....”

Tôi không hề do dự, bắt đầu bôi thuốc cho Lục Hành.

Toàn bộ quá trình Lục Hành chỉ im lặng không lên tiếng.

Bôi thuốc xong, tôi thấy bàn tay anh ấy nắm chặt chiếc ga giường.

“Lục Hành, anh có ổn không?”

“Vợ, anh đau.” Giọng anh ấy uể oải.

Lòng tôi căng lên: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Muốn vợ ôm ấp hôn hôn.”

Tôi: ????

Mẹ nó, thiếu chút nữa tôi đã không nhịn được mà đánh một cái lên lưng anh ấy.

Haizzz, kệ đi, chồng mình ngốc vẫn nên yêu thương thì hơn.

…..

  Ngày đầu tiên đi làm đã có việc bất lợi xảy ra, lúc tôi và Lục Hành về nhà, mẹ chồng nhìn người đàn ông đứng sau lưng tôi rồi hít sâu thở dài một hơi, suốt đêm đó dọn hành lý đi tới viện điều dưỡng.

Trước khi đi, mẹ chồng tôi không nói câu nào chỉ nhìn tôi một cái thật sâu.

Hu hu.

Tôi có dự cảm rằng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sắp sụp đổ rồi.

…..

14.
Cứ như vậy, Lục Hành lại bắt đầu chuỗi ngày ở thư phòng trong nhà, chẳng qua lần này tôi không có sai khiến Lục Hành như trước đây nữa, những việc lớn đều do tay tôi nhận lấy.

Thời gian trôi qua rất mau, chớp mắt đã qua nửa tháng, quan hệ của tôi và Lục Hành rất hài hòa giữa việc bôi thuốc vào buổi tôi và học cách sinh con.

Nếu không phải có cuộc điện thoại của bạn thân thì tôi đã quên mất chuyện muốn ly hôn với Lục Hành.

Nhân lúc Lục Hành đang tắm rửa ở bên trong, tôi lấy giấy thỏa thuận ly hôn ở trong tủ quần áo ra, nhìn một lúc, tôi vẫn chưa quên được hình bóng thâm tình của Lục Hành khi nhìn tấm ảnh vào tối hôm đó.

Ha!

Tôi hít sâu một hơi.

Chính là đêm nay!

Lúc anh ấy đi ra khỏi phòng tắm, tôi đã giấu tờ giấy thỏa thuận ly hôn dưới giường.

“Vợ, tối nay vẫn cần bôi thuốc à?”

Thấy tôi đi tới bên cạnh hòm thuốc, Lục Hành cau mày.

“Bôi lần cuối.”

Còn không phải là cuối sao?

“Được.”

Lục Thành thành thành thật thật ngồi ghé cạnh tôi, vết bầm tím sau lưng đã tan đi rất nhiều, tôi dùng lòng bàn tay chà thuốc mỡ sau đó chậm rãi bôi lên da thịt của anh ấy.

Dần dần cơ thể của Lục Hành bắt đầu cứng đờ.

“Vợ, hôm nay hình như em có gì đó không giống bình thường.”

Ha.

Ngay cả đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được.

Đằng nào cũng phải làm.

“Chồng, em muốn sinh con với anh.”

“....”

Vừa dứt lời, tay của tôi đã bị Lục Hành nắm lấy, kéo một cái, cả lưng tôi dán lên tấm nệm mềm mại.

Con ngươi của Lục Hành đỏ lên, giọng nói trầm thấp vang vọng: “Vợ, em muốn sinh con như thế nào?”

Hơi thở nóng rực làm tôi choáng váng, toàn bộ tinh lực đều dùng để ngủ với Lục Hành cho nên căn bản không nhìn ra được chỗ không thích hợp của anh ấy….

Cảm giác nghiêng trời lệch đất qua đi, bị Lục Hành ôm vào lồng ngực cuối cùng tôi mới miễn cưỡng lấy lại được tia lý trí, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở sâu tôi lập tức mở mắt, lén lút giật giật.

“Lục Hành.”

Không có phản ứng, rất tốt.

Không uổng công tôi bị lăn lộn lâu như vậy.

Tôi nhẹ nhàng thoát khỏi lồng ngực của Lục Hành, lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn vừa mới chuẩn bị và bút, nắm tay Lục Hành định viết tên anh ấy xuống, thì trên đầu có tiếng trầm thấp khàn khàn vang lên.

“Tô Đường, vì muốn ly hôn với anh mà ngay cả sắc em cũng có thể lấy ra để dụ đúng là năng lực không nhỏ.”

“....”

Tôi ngẩng đầu, không biết Lục Hành đã mở mắt từ bao giờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của tôi.

Đầu óc tôi ong ong.

“Anh không bị ngốc?!”

Tôi buột miệng thốt ra.

15.
Lục Hành cười, cười rất tươi, sau đó ngồi dậy, để lộ vết cào trên người, tôi vội vàng rời mắt đi.

Anh ấy hừ một tiếng, cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn.

“Mình không rời bỏ nhau hửm?”

Giọng điệu này, rõ ràng mới mấy phút trước đôi ta còn liều chết để triền miên mà.

Hu hu.

Tôi tủi thân.

Ném cây bút ở trong tay lên ngực Lục Hành: “Nếu anh không ngốc thì ký đi.”

Hơi thở kiều diễm vẫn còn đang quanh quẩn ở trong phòng nhưng độ ấm lại giảm đi tận mười mấy độ.

“Vì sao muốn ly hôn?”

Lục Hành nhéo cằm tôi, bức ép tôi nhìn anh ấy.

Bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng tôi lại thấy được sự thê lương ở trong đáy mắt của anh ấy.

Điên rồi!!!!

Tôi khẽ cắn môi, tôi biết nếu hôm nay không nói cho rõ thì Lục Hành tuyệt đối sẽ không ký tên.

“Bởi vì em không muốn chồng mình cất giữ hình bóng của người con gái khác ở trong lòng.”

Lục Hành sững sờ: “Con gái khác?”

A.

Còn muốn giả vờ với tôi ư?

Tôi nổi giận, vứt tay đang nhéo cằm mình của Lục Hành ra: “Tối đó em đã thấy anh ở trong thư phòng sờ ảnh của người con gái khác.”

Im lặng một lúc, Lục Hành cười, lần này là cười thật, nhìn tôi y như đứa ngốc, không sai, giống như khi tôi nhìn thấy anh ấy bị ngốc vậy.

“Tô Đường, anh không có ai khác cả.”

Tôi: ????

Lục Hành đứng dậy, cầm khăn tắm ở trên mặt đất tùy ý quấn quanh hông, sau đó bế tôi đi ra bên ngoài.

“Anh muốn làm gì mau thả em xuống.”

“Em không muốn xem người mà anh nhớ mãi không quên sao? Không muốn xem ảnh chụp cô gái mà anh nửa đêm ngắm nhìn à?”

“....”

Được rồi.

Tôi thừa nhận, tôi muốn nhìn.

….

Trong thư phòng, Lục Hành đặt tôi ngồi lên đùi anh ấy, sau đó khom lưng mở két sắt.

A.

Còn cất giấu rất kỹ nha.

Tôi muốn xem là con bé hồ ly tinh nào dám mê hoặc.

Ha.

Sao hồ ly tinh này quen mắt thế?

Khoan đã, người trong ảnh chụp không phải là tôi sao?

Lục Hành gác cằm lên vai tôi, bàn tay to bao trùm lên tấm ảnh.

“Tô Đường, đây là lần đầu tiên anh gặp em, ngày hôm đó em đàn khúc dương cầm, ánh mặt trời từ cửa sổ giáo đường chiếu vào tất cả đều dừng trên người em, lúc đó em rất xinh đẹp.”

“Cái liếc mắt kia đã trở thành chấp niệm trong anh.”

“Công việc của anh rất nhiều nhưng vẫn luôn suy nghĩ phải làm sao để cưới em về nhà.”

Theo lời Lục Hành nói tôi đã nhớ ra rồi.

Ngày đó là hôn lễ của anh họ tôi, nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên tôi đã bị kéo lên thay thế.

Không ngờ hôm ấy Lục Hành cũng ở đó.

“Đường Đường, từ đầu đến cuối không có người khác, chỉ có em.”

Hu hu hu.

Kịch bản thâm tình này.

Có điều vẫn làm tôi cảm thấy vui vẻ.

Nhưng nghĩ tới ba tháng bị người này lạnh nhạt thì tôi thực sự rất tức giận, nghiêng đầu cắn lên cánh tay Lục Hành.

Hừ!

Cứng quá!

Khóe miệng của Lục Hành câu lên, tiến sát vào tai tôi nói nhỏ một câu, tôi sững sờ vài giây, muốn chạy cũng chẳng còn kịp nữa.

Ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không dám chiếu vào thư phòng!

….

Tháng thứ tư sau ngày kết hôn tôi và Lục Hành rơi vào trạng thái tình yêu cuồng nhiệt.

Mỗi ngày cuộc sống đều trải qua rất thoải mái, Lục Hành rất có tâm cơ, ban ngày thì yêu thương tôi nhưng đến tôi là sẽ bắt nạt tôi đủ kiểu.

Ngay cả mẹ chồng của tôi cũng không nhìn được nữa.

Lúc ăn cơm tối, cuối cùng trước mặt tôi cũng không có chén thuốc đen ngòm đó nữa.

“Lục Hành, con phải biết kiềm chế một chút, con nhìn xem Tô Đường đã mệt tới mức nào rồi này.”

“....”

Đôi đũa gắp miếng dưa chuột của tôi rơi trên bàn.

Lục Hành cười khẽ, ngoài miệng thì đồng ý nhưng dưới bàn ăn dùng chiếc chân dài mặc quần tây cọ vào chân tôi.

Hu hu.

Cái tên mặt người dạ thú này!

Lúc này tên cầm thú gắp cho tôi miếng cá mà tôi thích nhất vào trong bát cơm, nhìn miếng cá trắng nõn kia bỗng dưng tôi cảm thấy buồn nôn.

Giây tiếp theo, tôi nhắm mắt chạy vào toilet.

“Ọe!”

Nửa giờ sau, tôi ngồi trong phòng chờ của bệnh viện, bố mẹ tôi cũng chạy đến.

Ha.

Trận địa lớn đấy.

Tôi nhìn thoáng qua vẻ mặt ngây ngốc của Lục Hành, khẽ mỉm cười.

Ha ha.

Lục tiên sinh, chuẩn bị nghênh đón sự bạo kích của bố mẹ vợ anh đi!

Không sai.

Lục bảo bảo đã tới rồi.

16.
PHIÊN NGOẠI CỦA LỤC HÀNH:
“Vợ à, có anh ở đây, đau thì cứ cắn anh.”

Nhìn cái trán đầy mồ hôi của Tô Đường tôi chỉ cảm thấy trái tim mình như bị khoét một lỗ, bàn tay đang nắm tay của cô ấy cũng run rẩy theo.

Cuối cùng mẹ tôi hất tay tôi ra, sau đó đưa ánh mắt với bác sĩ và hộ sĩ, đẩy Tô Đường vào phòng sinh, tôi không hề nghĩ ngợi mà đi theo.

“Đường Đường nói không cho con vào.”

Mẹ tôi cản tôi lại.

“Mẹ, Đường Đường sinh con ở bên trong, chắc chắn cô ấy sẽ rất đau con muốn vào trong với cô ấy.”

“Con nháo cái gì mà nháo, con không phải là bác sĩ, cứ ở đây chờ cho mẹ.”

Về đề tài vào trong cộng khổ sinh con với vợ này tôi và Tô Đường đã từng nói với nhau, tôi muốn vào trong với cô ấy nhưng cô ấy cứ sống chết không muốn, nói lúc sinh con rất xấu cho nên không muốn tôi nhìn thấy.

Cô gái ngốc nghếch này!

Bên ngoài phòng sinh, tôi không hề có hình tượng cứ ghé sát tai vào nghe động tĩnh ở bên trong.

Đúng lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh cười đùa.

“Ồ, Lục tổng đang muốn kiểm nghiệm hiệu quả cách âm của bệnh viện bọn tôi à?”

“.....”

Người nói chuyện chính là bác sĩ đã nói tình trạng bệnh tình của tôi cho mẹ và Tô Đường nghe.

Hiện giờ tôi chẳng còn tâm tư nào để phản ứng lại anh ta, chỉ nhìn một cái.

“Ha, đúng là vô tình mà, dùng xong thì ném đi, tôi chính là người trợ giúp cậu theo đuổi vợ đó, không có tôi thì sao cậu có thể làm bố nhanh thế được. Dì à, dì nói có đúng hay không?”

Mẹ tôi nhìn thì rất trấn định nhưng bàn chân cũng run lên, nghe thấy lời này không nhịn được mà trừng mắt nói một câu: “Quay về sẽ giới thiệu cho cậu mấy đối tượng xem mắt.”

“....”

Phát Tiểu im lặng không nói chuyện nữa.

Như lời người này nói hiệu quả cách âm của phòng sinh rất tốt, tốt đến mức khiến cho người ta giận sôi lên, tôi không thể nghe thấy gì cả.

“Những chuyên gia tốt nhất của khoa sản đã đi vào đó cho nên cậu yên tâm đi, đừng lo lắng.”

“Cậu thì hiểu cái rắm.”

Phát Tiểu: “.....”

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã hơn một giờ nhưng kiên nhẫn của tôi sắp cạn hết, lúc tôi đang uy hiếp Phát Tiểu cho tôi vào thì cửa phòng sinh đã mở ra.

“Chúc mừng, là một bé trai, rất rắn chắc khỏe mạnh, bảy cân sáu lạng*.”

*Cân ở TQ bằng ½ cân VN: Bảy cân sáu lạng= Ba cân tám lạng.

Tôi vòng qua hộ sĩ chạy về phía Tô Đường.

“Vợ.”

Môi của cô ấy bị cô ấy cắn cho sưng lên: “Chồng, sinh con đau quá!”

Vành mắt tôi đỏ lên, đau lòng muốn chết.

….

Trong phòng bệnh, tôi nắm tay Tô Đường, tham lam nhìn cô ấy ngủ.

Nhớ tới lời của Phát Tiểu nói, tôi bật cười.

Đường Đường của anh, em vĩnh viễn không biết anh vì yêu em mà đã khổ sở như thế nào, cố gắng từng bước đưa em đến bên cạnh anh.

Thật ra, anh đã nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia từ lâu rồi.

Lúc ấy cả người anh như rơi vào hầm băng.

Anh không hiểu nổi vì sao em muốn ly hôn với anh.

Cho đến khi tối đó anh nói ra chuyện này với Phát Tiểu, nói rất nhiều cuối cùng anh ta bày cho anh một kế.

Giả ngốc, rồi đưa mẹ anh đi, sau đó ở cùng với em.

Lúc ấy anh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp từ chối.

Sau đó, ý niệm ly hôn của em càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí khi mẹ anh gọi điện thoại nói em đã đi ra ngoài hơn ba giờ đồng hồ, anh sững sờ đúng lúc xe của anh bị người ta bám đuôi.

Lời của Phát Tiểu tối đó như ma xui quỷ khiến vang lên trong đầu anh.

Ở bệnh viện, anh nói với mẹ, nếu như muốn ôm cháu thì phải phối hợp với anh.

Những chuyện sau đó đều rất thuận lợi.

Chủ ý của Phát Tiểu rất được, anh thấy được những mặt mà em chưa từng thể hiện ra trước mặt anh, mà tình cảm của anh dành cho em càng lúc càng sâu đậm.

Mùi vị hạnh phúc này làm anh nghiện.

“Chồng.”

Giọng nói yếu ớt của Tô Đường kéo suy nghĩ của tôi lại.

Đường Đường ngủ một giấc đã đỡ hơn nhiều.

“Muốn uống nước không em?”

Tô Đường gật đầu.

Tôi lập tức đưa ly nước lại gần cẩn thận đặt ống hút đến bên miệng Tô Đường, cô ấy rất khát, uống hết nửa ly.

“Chồng, vừa nãy anh khóc à?”

Bàn tay cầm ly của tôi dừng lại.

Bên cạnh giường bệnh, tôi duỗi bàn tay lau đi vệt nước trên miệng Tô Đường.

“Vợ à, cảm ơn em nhiều.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt hồng hồng của Tô Đường, như lắp thêm sự ấm áp của người mẹ lên cho cô ấy.

Tôi cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Đường.

“Còn nữa, anh yêu em!”

Vĩnh viễn yêu em, Đường Đường của anh.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play