Cuối cùng Hạ Chiêu cũng trả lời tin nhắn của tôi.
Ba giờ sáng, chắc anh mới luyện tập xong.
Có lẽ anh tưởng tôi đã đi ngủ nên vội vàng nhắn lại chúc tôi ngủ ngon.
Tôi lướt xem lịch sử trò chuyện, tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.
Những mảng xanh rộng lớn gần như nhấn chìm vài khung thoại trắng tội nghiệp của anh.
Tôi nhìn nó, sống mũi cay cay.
Đêm khuya tĩnh lặng là khoảng thời gian mà con người thường làm việc theo cảm tính nhất.
Tôi gõ một dòng chữ:
“Hạ Chiêu, nếu anh muốn chia tay, anh có thể nói trước với em mà?”
Anh không trả lời tôi.
Tôi nằm trên giường, nằm như vậy cả đêm.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy hối hận, và có hơi sợ rằng anh sẽ rời bỏ tôi.
Là rất, rất sợ mới phải.
Tôi thẫn thờ đến lớp, theo bạn cùng phòng xuống nhà ăn ăn cơm.
Trong khi lướt video, tôi bắt gặp đoạn video về Hạ Chiêu và nữ phóng viên đó.
Tôi giận dữ tắt video.
Buổi thực tập chiều hôm ấy, cuối cùng Hạ Chiêu cũng nhắn lại cho tôi.
Sáu giờ đúng.
Anh nhắn một câu.(truyện được dịch bởi app t y t)
“Anh có muốn chia tay với em đâu, đồ ngốc.”
Tôi không hiểu cảm giác của mình khi xem tin này thế nào nữa.
Tôi ghét phải lo được lo mất, và tôi cũng ghét bị những câu nói của anh làm cho mủi lòng, phân tâm.
Một hai giây sau, Hạ Chiêu gửi cho tôi một liên kết khác.
Một mật thất* theo chủ đề kinh dị.
(*Một trò chơi làm nhiệm vụ trong căn phòng bí mật.)
“Cuối tuần này đi chơi với nhau chứ?”