Cuối cùng Hạ Chiêu cũng trả lời tin
nhắn của tôi.
Ba giờ sáng, chắc anh mới luyện tập
xong.
Có lẽ anh tưởng tôi đã đi ngủ nên
vội vàng nhắn lại chúc tôi ngủ ngon.
Tôi lướt xem lịch sử trò chuyện, tất
cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.
Những mảng xanh rộng lớn gần như
nhấn chìm vài khung thoại trắng tội nghiệp của anh.
Tôi nhìn nó, sống mũi cay cay.
Đêm khuya tĩnh lặng là khoảng thời
gian mà con người thường làm việc theo cảm tính nhất.
Tôi gõ một dòng chữ:
“Hạ Chiêu, nếu anh muốn chia tay,
anh có thể nói trước với em mà?”
Anh không trả lời tôi.
Tôi nằm trên giường, nằm như vậy cả
đêm.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy hối
hận, và có hơi sợ rằng anh sẽ rời bỏ tôi.
Là rất, rất sợ mới phải.
Tôi thẫn thờ đến lớp, theo bạn cùng
phòng xuống nhà ăn ăn cơm.
Trong khi lướt video, tôi bắt gặp
đoạn video về Hạ Chiêu và nữ phóng viên đó.
Tôi giận dữ tắt video.
Buổi thực tập chiều hôm ấy, cuối
cùng Hạ Chiêu cũng nhắn lại cho tôi.
Sáu giờ đúng.
Anh nhắn một câu.(truyện được dịch
bởi app t y t)
“Anh có muốn chia tay với em đâu, đồ
ngốc.”
Tôi không hiểu cảm giác của mình khi
xem tin này thế nào nữa.
Tôi ghét phải lo được lo mất, và tôi
cũng ghét bị những câu nói của anh làm cho mủi lòng, phân tâm.
Một hai giây sau, Hạ Chiêu gửi cho
tôi một liên kết khác.
Một mật thất* theo chủ đề kinh dị.
(*Một trò chơi làm nhiệm vụ trong
căn phòng bí mật.)
“Cuối tuần này đi chơi với nhau
chứ?”
6.
Sau khi kiếm được tiền, nhiều tuyển
thủ chuyên nghiệp sẽ bắt đầu kinh doanh thêm.
Điển hình như, đồng đội của Hạ Chiêu
mở một mật thất mới.
Lần này bọn họ cùng nhau đi chơi
thực ra là để quảng cáo, không ngờ trong nhóm cũng có Tiểu Oánh Oánh.
Đó chính là nữ phóng viên đã tương
tác với Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu nhân từ giải thích với tôi
rằng Tiểu Oánh Oánh là con gái của ông chủ câu lạc bộ bọn họ, nên anh mới đưa
cô ấy đi chơi game trực tiếp.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái đó đứng
bên cạnh Hạ Chiêu một cách tự nhiên như vậy, tôi vẫn có chút ghen tị.
Tiểu Oánh Oánh không đẹp như trên
mạng, cô ta hơi thấp, chân lại còn thô.
Nhưng tính cách của cô ta rất dễ khiến
con trai thích thú.
Cô vô tư, không luống cuống, nhanh
chóng hòa nhập với nhóm tuyển thủ eSports.
Thực ra đã lâu rồi tôi không gặp Hạ
Chiêu, trong lúc họ chọn chủ đề mật thất, tôi ngồi cạnh Hạ Chiêu. (truyện được
dịch bởi app t y t)
Anh một mình lặng lẽ xem điện thoại.
Tôi nghiêng người qua nhìn, hóa ra
anh đang xem một đoạn video thi đấu.
Nhiều người bảo Hạ Chiêu là một
thiên tài, nhưng mấy ai thấy được sự nỗ lực của anh ấy.
Ví dụ, trong khi các đồng đội đang
tranh nhau chọn chủ đề mật thất thì anh chơi lại trận đấu mà mình đã thua vài
ngày trước.
Thấy tôi đến, anh tắt màn hình điện
thoại.
Đầu đông rồi mà người này chỉ mặc
một chiếc áo hoodie.
Anh bất ngờ dựa vào vai tôi.
“Anh mệt quá, cho anh mượn một lát.”
Anh nói bằng giọng mũi, tôi sợ anh
bị cảm nên muốn sờ trán anh.
“Đừng cử động.”
Anh nhíu mày cắn nhẹ vào tai tôi.
Má tôi lập tức đỏ bừng.
Thế nên sau đó, tôi gần như trở
thành một khúc gỗ, không di chuyển chút nào.
Cho đến khi đồng đội của anh đến gọi
chúng tôi.
Thiên tài nãy giờ tựa vào tôi mới
đứng dậy, móc nhẹ cằm tôi.
“Em đúng thật là ngốc.”
Anh thì thầm vào tai tôi.
Tôi cũng không biết ý anh là gì.