Máu trên gương vẫn đang chảy xuống, từ từ làm nhòe đi dòng
chữ, biến thành một vũng máu sau đó rơi xuống sàn nhà rồi chảy xuống cống.
Máu đã biến mất nhưng Thời An vẫn ghi nhớ cái tên đó.
Giải Trình.
Cửa bị gõ nhẹ, Thời An có chút run rẩy quay đầu lại.
Thông qua cửa nhà vệ có thể nhìn thấy bóng người phía sau
cánh cửa đó, cậu còn tưởng đó quỷ...Giải Trình lại đến rồi. Nhưng nhìn kỹ vào
bóng người đó dường như không giống với lúc nãy.
Thời An nhớ đến có một câu nói, nếu bị quỷ gọi tên bạn nhất
định không được trả lời, hãy giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng cậu cũng không thể khẳng định ở bên ngoài có phải là
Giải Trình hay không.
Nếu như đúng như vậy thì vừa nãy Giải Trình ở phía sau lưng
cậu, còn nói chuyện với cậu, vậy tại sao lúc đó Giải Trình không gọi tên cậu.
Nếu như không phải...
Lúc này Thời An còn đang cân nhắc xem người đứng bên ngoài
là ai thì âm thanh gõ cửa lại vang lên.
Ba tiếng gõ rất nhẹ và đều đặn, cùng lúc đó còn phát ra
tiếng gọi: “Thời An, vừa nãy tôi nghe thấy tiếng cậu, sao rồi? Cậu không sao
chứ?”
Là Du Phi Trần.
Nghe thấy tiếng của bạn cùng phòng, lúc này Thời An mới thở
phào một hơi.
Chuyện vừa mới phát sinh khiến cậu quá sốc, làm cho cậu có
chút trông gà hóa cuốc.
“Tôi không sao.” Thời An trả lời: “Vừa nãy đèn trong nhà vệ
sinh chớp tắt làm tôi bị dọa sợ nên kêu lên, làm ồn các cậu rồi sao?”
“Không có, không có.” Du Phi Trần ở bên ngoài cửa nói: “Lo
lắng cậu xảy ra chuyện thôi, nếu đã không sao vậy cậu tắm nhanh đi, sắp tới giờ
tắt đèn rồi.”
“Được.”
Biết được người cách với mình một cánh cửa là người mà mình
quen biết, bên ngoài cũng nhiều người, lúc nãy nỗi sợ trong lòng Thời An mới
biến mất.
Người bình thường gặp phải chuyện kỳ lạ như thế này sẽ bị
dọa đến sợ không còn biết gì, mặc dù Thời An cũng nhát gan nhưng cậu cũng đã
sớm biết đây là thế giới có quỷ, cũng biết quỷ có sức mạnh phi thường cho nên
còn có sự chuẩn bị, cũng không có sợ đến mức rơi vào hỗn loạn.
Cậu lại bắt đầu mở vòi nước, nhanh chóng rửa sạch bọt trên
người.
Du Phi Trần cứ đứng mãi ở cửa nhà vệ sinh, cho tới khi bên
trong bắt đầu truyền lại tiếng nước chảy cậu ấy mới bắt đầu cử động quay đầu
nhìn về hướng cửa sổ.
Hướng của tòa nhà trường học cũ.
Mắt của cậu ấy hơi nhíu lại, dường như đặt tất cả suy nghĩ
dồn về hướng đó.
Rất nhanh Thời An đã tắm xong rồi, cậu cũng lo lắng lại xảy
ra chuyện nên ngay cả tóc cũng không lau chỉ thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Từng giọt nước nhỏ đọng lại dọc theo tóc rơi xuống quần áo,
bên ngoài ngực đã ướt, dán chặt áo vào cơ thể của Thời An càng lộ rõ nét mảnh
mai của cậu trai trẻ.
Trong ký túc xá im lặng đến có chút kỳ lạ, rõ ràng trước lúc
cậu đi tắm mọi người trong phòng vẫn còn đang nói chuyện với nhau vui vẻ, nhưng
bây giờ ai nấy đều đã lên giường, kéo chặt rèm.
Chỉ có Du Phi Trần vẫn ở dưới xem sách.
Thời An không do dự hạ thấp giọng hỏi: “Bọn họ đều ngủ hết
rồi sao?”
Du Phi Trần ngẩng đầu nhìn cậu, nở một nụ cười ấm áp: “Đúng
vậy. Mấy cái tên này đi chơi bóng cả tiếng đồng hồ mới về, không tắm cũng thôi
đi vậy mà lên giường đi ngủ ngay.”
Thời An cảm thấy có chút kỳ lạ, mặc dù nói việc học của năm
cấp ba rất áp lực nhưng nói vừa nằm xuống gối đã ngủ ngay thật không bình
thường.
Nhưng lúc bốn người bạn cùng phòng quay về rõ ràng đều rất
vui vẻ, loại trạng thái tươi tỉnh đó nhìn thế nào cũng không giống đang cực kỳ
buồn ngủ.
Sao có thể chỉ mất một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có
thể ngủ ngay chứ? Mà còn là bốn người cùng lúc chìm vào giấc ngủ.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên Du Phi Trần lên tiếng.
Thời An bừng tỉnh, tùy ý buông ra một câu: “Tôi đang nghĩ
bọn họ có phải quá không thích sạch sẽ rồi không, ít ra cũng phải đi rửa chân
chứ.”
Du Phi Trần không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Đàn
ông mà, được mấy người ưa sạch sẽ, người giống như cậu thật sự không có nhiều.”
Cậu ấy nói xong đưa mắt nhìn qua chân của Thời An.
Thời An mang một đôi dép lê màu đen, ngón chân tròn trĩnh,
hơi nước còn đọng lại trên bàn chân, làm cho đôi chân nhìn rất dễ thương.
Trái cổ của Du Phi Trần di chuyển một chút, đôi mắt tối lại.
Thời An nhận thấy ánh mắt như sắp thiêu đốt của cậu ấy thì
nhịn không được mà co quắp ngón chân.
Cậu không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, đặc biệt
là chân, nơi mà rất ít khi lộ ra bên ngoài.
Để tránh ánh mắt của Du Phi Trần, cậu nhanh chóng quay về
chỗ của mình.
Tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt nước, Thời An vội lấy khăn lông tùy
ý lau sơ qua.
Chỗ của cậu đối diện với nhà vệ sinh, vừa ngồi xuống đã nhìn
thấy trên cửa nhà vệ sinh có chút bụi nhỏ.
Giống như là tro giấy sau khi bị đốt.
Lạ thật, ở trong ký túc xá tại sao lại có giấy đã đốt qua
chứ?
Vừa nãy cậu cũng không ngửi được mùi cháy khét gì...