Cú ngã này của Kha Càn đã trực tiếp làm cho cậu ta bị gãy mắt cá chân.

Đối với học sinh thể hình thì đôi chân quan trọng như mạng sống, việc gãy mắt cá chân, lại còn là vào năm học cấp ba, điều này ảnh hưởng vô cùng lớn đến Kha Càn.

Giáo viên phát hiện cậu ta không thể đứng dậy thì liền vội vàng đưa cậu ta đến bệnh viện.

Bác sĩ băng bó cho cậu ta xong thì thông báo rằng sau một tháng dưỡng thương thì cậu có thể xuống giường đi lại.

Chuyện kỳ thi thì không quá lo lắng, bởi vì kỳ thi tuyển sinh chuyên ngành thể thao thường rơi vào tháng tư, bây giờ mới tháng tám. Vẫn còn thời gian là nửa năm. Huống hồ Kha Càn vẫn còn trẻ, thể chất tốt, đợi đến lúc đó sẽ hồi phục và không làm trì hoãn kỳ thi.

Nghe bác sĩ nói như vậy, cả giáo viên và Kha Càn đều thở phào nhẹ nhõm.

Kha Càn là học sinh thể hình duy nhất trong trường đạt được chứng chỉ Kiện Tướng Thể Thao, huống hồ thành tích trong khoa văn hóa cũng không tệ như các học sinh thể hình khác, là một học sinh thể hình có tiền đồ nhất trong mắt các giáo viên.

Cũng may không làm trì hoãn kỳ thi.

Kha Càn bị thương ở mắt cá chân, mặc dù cậu ta rất muốn trở về lớp học để tìm Thời An nhưng giáo viên đã thông báo cho phụ huynh của cậu ta, đợi giao cậu ta lại cho phụ huynh mới chịu rời đi.

Bên cạnh có người quan sát, cậu ta muốn quay về cũng không được, nhưng cậu ta cũng đang nghĩ về ánh mắt và những gì Thời An nói với cậu ta vào lúc trưa, cả người càng thấy buồn bực khó chịu hơn.

Ba mẹ Kha Càn chỉ cho rằng con trai của họ vì bị thương ở chân nên mới buồn bực, càng chăm sóc cậu ta tỉ mỉ hơn.

Một bên khác ở trường học, Thời An lo lắng cả ngày, cậu lo lắng Kha Càn sẽ nghe không lọt tai những gì mình nói và sẽ còn tìm đến làm phiền cậu.

Nhưng mãi cho đến khi tan học Kha Càn vẫn chưa xuất hiện, không những không tìm đến cậu mà còn không quay về lớp học.

Tiếng chuông báo hết giờ của tiết học cuối cùng vang lên, Thời An chuẩn bị ăn xong cơm, khi đi ngang qua hàng ghế đầu cậu nghe thấy các bạn học đang bàn luận về một chuyện: Kha Càn bị ngã gãy chân.

Thời An có chút kinh ngạc, còn cho rằng bản thân đã nghe nhầm, cậu cố tình bước chậm lại để nghe thêm vài câu.

Kết quả cậu không hề nghe nhầm, Kha Càn bị gãy chân do té ngã.

Thời An hỏi hệ thống: “Thật sao? Kha Càn ngã gãy chân? Là lúc nào vậy?”

“Ừm, là thật.” Hệ thống trả lời.

“Tại sao? Sao lại bị thương chứ?” Thời An ngạc nhiên nói: “Buổi trưa không phải còn rất tốt sao?”

“Thì do bị ngã, còn có thể tại sao nữa.”

Thời An lắng nghe giọng của hệ thống, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, dường như hệ thống đang giấu cậu điều gì.

Nhưng cậu cũng không theo hỏi nữa, hệ thống cũng chỉ nói là Kha Càn bị ngã.

Kha Càn cũng được xem là một người có tiếng trong trường, lúc đi đến nhà ăn cũng nghe các học sinh thể hình ở bàn bên cạnh nói về chuyện này, bọn họ cũng nói giống với hệ thống, là bị ngã.

Mặc dù Thời An luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi thêm.

Thời An đã tốt nghiệp cấp ba được bốn năm rồi, mặc dù thành tích ở trường đại học không tệ, nhưng việc học hành ở đại học với cấp ba hoàn toàn không giống nhau.

Cậu học máy tính nên môn toán học không tệ, nhưng những môn khác ngoài môn toán, đặc biệt là nội dung thi cử cơ bản đều chữ thầy trả thầy rồi.

Thời An cũng không biết trên cục hệ thống nhanh nhất xử lý xong lỗi của cậu là khi nào, bản thân phải ở lại thế giới này đến bao lâu, cho nên buổi tối lúc tự học đã rất nghiêm túc làm quen lại tất cả kiến thức cũ, chuẩn bị một lần nữa cho kỳ thi đại học.

Giờ tự học buổi tối đến mười giờ rưỡi mới kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, Thời An cùng nhóm bạn học trở về ký túc xác.

Nguyên chủ của vai diễn này là đến năm thứ hai của cấp ba mới vào ở ký túc xá, cho nên bạn cùng phòng đều là ở lớp khác, lúc cậu trở về ký túc xá thì mọi người vẫn chưa trở về.

Không đúng, Thời An nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh, hình như có người thì phải?

Thời An gõ cửa nhà vệ sinh, bên trong truyền ra tiếng trả lời, hệ thống nói với cậu đó là Du Phi Trần.

Cậu có ấn tượng với người này, là trưởng ký túc xá, ăn nói rất nhẹ nhàng.

Du Phi Trần đang tắm bên trong nghe thấy tiếng Thời An trở về thì vội vàng rửa sạch xà bông tắm trên người, mở cửa đi ra.

Thời An quay đầu lại chỉ nhìn thấy người đối diện mặc một chiếc quần thể thao, phần trên không mặc áo, tay trái đang cầm chiếc khăn lau tóc, nhìn giống như người mẫu nam trên tạp chí người lớn, dọa cậu ngại mà quay đầu đi chỗ khác.

Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, kèm theo tiếng bước chân đi tới, càng ngày càng gần hơn, hơi thở ấm áp bao trùm lấy cậu.

“Cậu xấu hổ gì chứ?” Du Phi Trần gần như áp sát cả người vào phía sau lưng Thời An: “Tai của cậu đỏ hết rồi.”

Tai của Thời An là nơi nhạy cảm nhất, hơi thở của Du Phi Trần cứ phà thẳng vào tai cậu, nhột đến mức rùng mình, khiến cậu lập tức quay người lại.

Cậu không ngờ Du Phi Trần lại tiến đến gần như vậy, lần quay người lại này chạm vào tay cậu ấy.

Thời An nhanh chóng lùi lại phía sau, lùi lại bên cạnh bàn mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nụ cười trên mặt Du Phi Trần càng hiện rõ hơn, cười nhẹ cũng phát ra thành tiếng, dáng vẻ như rất vui.

“Trốn gì chứ? Đều là đàn ông mà đứng gần một chút đã sợ rồi sao?”

Thời An xoa xoa lỗ tai rồi lắc đầu: “Không phải, tại tôi hơi nhột.”

“Ồ” Du Phi Trần phát ra âm thanh chứa đầy sự giễu cợt: “Thì ra là vậy, tôi còn tưởng là cậu xấu hổ.”

Thời An ngước mắt nhìn cậu ấy, vừa định giải thích thì nghe thấy tiếng động từ cửa lớn truyền đến, là mấy người bạn cùng phòng khác đã quay trở về.

Nụ cười trên mặt Du Phi Trần hơi nhạt đi liếc nhìn về phía cửa lớn, rồi quay về chỗ của mình.

Trong ký túc xá này ngoài Thời An và Du Phi Trần ra, năm người khác là cùng một lớp, cho nên thời gian của bọn họ sẽ đồng bộ hơn.

Ngoại trừ sáng hôm nay, bình thường bọn họ sẽ không lên lớp và tan học cùng một lúc.

Bốn người mở cửa đi vào ký túc xá, lúc đầu còn đang cười nói vui vẻ nhưng khi nhìn thấy Thời An đang ngoan ngoãn đứng ở đó thì giống như bị nhấn nút tạm dừng, ngay lập tức đứng tại chỗ đờ đẫn như dáng vẻ sáng nay.

Thời An quay đầu nhìn bọn họ, cả người bọn họ đều ửng đỏ, đưa mắt nhìn sang một hướng khác dường như đã làm điều gì có lỗi.

Du Phi Trần quay đầu nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên thể hiện sự giễu cợt, tùy ý gọi tên của một người trong đám đó, thành công khiến bọn họ di chuyển lại như bình thường.

Bốn người bọn họ ai nấy đều giống như đà điểu, cúi đầu đi về vị trí của mình, cũng không còn nói chuyện sôi nổi như vừa nãy.

Người vừa bị gọi tên cũng không hề hỏi Du Phi Trần gọi mình có chuyện gì hay không, vừa về ngồi vào chỗ của mình thì đã thẫn thờ.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Sắc mặt Du Phi Trần dịu đi một chút rồi nói: “Còn nước nóng, ai muốn tắm không? Tranh thủ đi.”

Câu này nghe có vẻ như đang nói với cả ký túc xá, nhưng ánh mắt cậu ấy lại nhìn chằm vào một mình Thời An.

Dù sao cũng ở cùng phòng lâu như vậy rồi nên cũng có thể hiểu được ít nhiều thói quen của bạn cùng phòng.

Bốn người kia của ký túc xá bình thường sẽ không đi tắm trừ khi thật sự cần thiết, cũng chỉ có Thời An là thích sạch sẽ.

Quả nhiên sau khi nghe thấy câu này, Thời An lập tức bắt đầu hành động.

Cậu lấy trong tủ ra một bộ quần áo để thay rồi đi vào nhà vệ sinh.

Cơ sở vật chất của nhà vệ sinh ở đây thô sơ, chỉ có một đường ống dẫn nước, còn tệ hơn ký túc xá đại học của cậu rất nhiều, nhưng cậu cũng cảm thấy cơ sở vật chất của trường cấp ba được như thế này cũng là rất tốt rồi.

Thời An cởi quần áo ra, thậm chí còn gấp quần áo đã thay lại một cách gọn gàng.

Chuẩn bị sẵn sàng, cậu mở vòi nước và điều chỉnh nhiệt độ.

Nước nóng phun ra, Thời An đứng dưới vòi nước, nhanh chóng gội đầu xong, sau đó bắt đầu thoa sữa tắm.

Ngay khi cơ thể cậu đã đầy bọt sữa tắm, lúc lại chuẩn bị mở vòi nước để xả nước lần nữa thì ánh đèn đột nhiên chập chờn, sau đó cả nhà vệ sinh chìm vào bóng tối.

Thời An bị dọa giật mình, cậu muốn hỏi bạn cùng phòng đang ở bên ngoài xem đã xảy ra chuyện gì, có phải là đã cúp điện hay không.

Kết quả còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm nhận được một luồng khí lạnh từ bốn phía bao trùm lấy cậu.

Lạnh quá.

Giống như trưa nay có hai cơn gió lạnh đột nhiên thổi đến hành lang.

Còn có chút lạnh lẽo giống như ở lớp học âm nhạc ở tòa nhà trường học cũ.

Thời An đột nhiên có phản ứng lại.

Sáng nay chính là con quỷ đó ở trường học cũ! Còn bây giờ cũng là...

Ngay khi Thời An nghĩ đến con quỷ đó đã đến rồi, thì cảm giác lạnh buốt quen thuộc của đêm qua đã bò lên cơ thể cậu.

Thắt lưng của cậu như bị ai đó véo, cổ bị giữ chặt lấy, nỗi sợ trong lòng dâng lên, Thời An cảm thấy như thể giây tiếp theo cổ mình sẽ bị cắt đứt.

Nhưng không có, nó chỉ nhẹ nhàng sờ mó, Thời An cảm thấy cả người đều nổi da gà.

“Rốt cuộc cậu thích ai?” Nó lên tiếng rồi, hơi lạnh phà vào cổ khiến Thời An không khỏi rùng mình.

Giọng nói của nó cũng giống như đêm qua, trầm thấp ngọt ngào, cũng có phần lạnh lùng.

Nó dụi vào người Thời An, mãi một lúc sau vẫn chưa nhận được câu trả lời, nó có chút không vui, cái tay đang đặt trên eo Thời An bỗng dùng thêm chút lực, buộc Thời An phải tập trung chú ý lên người mình.

“Tôi hỏi cậu, trả lời đi.”

Thời An run rẩy hỏi: “Cái, cái gì? Tao không biết mày đang hỏi gì.”

Cậu đối với con quỷ này và Kha Càn không giống nhau, đối với Kha Càn, mặc dù cậu sợ nắm đấm của đối phương, nhưng càng không muốn nói chuyện và cảm thấy chán ghét.

Nhưng khi đối phó với con quỷ này, cậu hoàn toàn thấy sợ hãi.

Một quái vật vẫn chưa biết là gì, không biết mặt mũi hình thù, thậm chí có thể lấy đi sinh mạng của con người bất cứ lúc nào, cậu thật sự sợ chết khiếp, cơ thể sợ đến nỗi run lên.

Nó khịt mũi nhẹ một tiếng, như là để biểu thị sự khinh thường đối với lời nói của Thời An.

“Nghe không hiểu ư? Đừng giả vờ nữa, có thể mê hoặc người khác như vậy, chỉ một ngày mà khiến cả hai người đàn ông chết mê chết mệt cậu, sao lại không thể nghe hiểu lời tôi nói chứ?”

“Điều kiện của Kha Càn và Du Phi Trần đều rất tốt, cậu chọn ai?”

“Hay là nói, cậu muốn cả hai?”

“Tao, tao không có!”

Tức chết Thời An rồi, nói tầm bậy gì vậy, cậu mê hoặc người khác gì chứ? Mê hoặc ai?

Có liên quan gì đến Kha Càn với Du Phi Trần? Sao lại thành ra là cậu muốn rồi? Bọn họ đấu với nhau thì liên quan gì đến cậu?

“Không có cái gì?” Nó tức giận hỏi: “Không có mê hoặc người? Hay là không muốn cả hai?”

“Đều không có!”

“Thật không?”

Nó nhẹ nhàng hỏi từng câu một, đột nhiên nó dùng lực ở tay mạnh hơn một chút, đã nhấc bổng Thời An đến trước gương.

Thời An không kịp chuẩn bị trước, kêu lên một tiếng, còn chưa kịp nhắm mắt lại thì cậu đã nhìn thấy bản thân mình trong gương.

Cậu trai trẻ với vóc dáng mỏng manh trắng trẻo, bọt xà phòng trên người còn chưa được rửa sạch, tóc ướt sũng phủ xuống mặt càng làm nổi bật các nét trên khuôn mặt.

Ngoài cậu ra, còn có một bóng hình đang đứng phía sau lưng cậu.

Dáng vẻ của người đó hiện rõ hoàn toàn ở trong gương.

Đó là một người rất cao, nhưng không vạm vỡ giống với Kha Càn, mà ngược lại cao gầy, so với chiều cao một mét bảy mươi lăm của Thời An thì cao hơn Thời An một cái đầu.

Trên người cậu ấy mặc một bộ âu phục của trường, tóc chảy rất tùy ý, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp trai, có chút lai tây, kết hợp với nước da hơi trắng nhợt rất giống với ma cà rồng quý tộc thời cổ đại.

Thời An từ lúc nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu ấy thì giật mình, vừa sợ vừa thấy tủi thân.

Dáng vẻ lúc trưởng thành như vậy cũng không phải lỗi của cậu, dựa vào gì nói cậu  mê hoặc người khác chứ?

Thời An thút thít nói tiếng không có, vừa nói xong lại thấy ánh đèn nhà vệ sinh nhấp nháy, dường như sắp phát sáng lại.

Người phía sau cậu quay đầu nhìn lại, nhìn chăm chú vào cửa nhà vệ sinh, giống như đang nhìn người đứng ở ngoài sau cánh cửa, ánh mắt hung ác.

Khoảng chừng hai phút, cảm giác lạnh lẽo biến mất, hơi lạnh xung quanh người cậu cũng không thấy đâu nữa, đèn nhấp nháy vài lần thì sáng lên lại.

Thời An không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có ánh sáng rồi nỗi sợ trong lòng cậu cũng vơi đi một chút.

Cậu nhìn xung quanh nhà vệ sinh, muốn xác nhận có thật sự an toàn hay chưa, nhưng lúc nhìn vào gương, đôi mắt cậu như muốn đông cứng lại.

Trên gương có một câu được viết bằng máu.

Tên tôi là Giải Trình, nhớ lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play