“Ở trong ngôi trường này có lan truyền một truyền thuyết.”

“Bốn năm trước, lúc tòa nhà trường học cũ của trường vẫn còn được sử dụng, khi đó trên lầu bốn đã xảy ra một trận hỏa hoạn nhỏ ở lớp học âm nhạc, một cậu học sinh có thành tích xuất sắc đã mất mạng trong trận hỏa hoạn đó.”

“Từ đó về sau, mỗi khi đến nửa đêm vào đúng mười hai giờ, lớp học âm nhạc đó lại truyền ra tiếng đàn piano, chính là giai điệu mà cậu học sinh thường chơi trước lúc chết.”

“Theo lời kể của một học sinh lớp mười hai, vào đêm trước khi diễn ra kỳ thi giữa kỳ, cậu ấy đã ở lại ôn bài đến rất muộn, gần mười hai giờ đêm mới trở về ký túc xá, khi cậu ấy đang đi tới hành lang vốn dĩ rất yên tĩnh thì bỗng dưng truyền đến tiếng đàn piano.”

“Cậu học sinh đó bước đi nhanh hơn để mau chóng quay về ký túc xá, nhưng khi đi ngang qua lớp học âm nhạc đó lại nhìn thấy cậu học sinh đã chết kia đang ngồi chơi đàn piano.”

Đó là một hành lang trống và dài, hai bên đều là cửa kính nên vốn dĩ sẽ có ánh trăng mờ nhạt rọi vào, nhưng không biết từ lúc nào một đám mây đen kéo đến che khuất cả những tia sáng cuối cùng.

Hành lang hoàn toàn chìm trong bóng tối, thậm chí không thể nhìn thấy bàn tay của mình.

Thời An cứ vậy mà đứng bất động trong hành lang, lắng nghe giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên trong đầu.

Âm thanh đó dừng lại rồi, Thời An có chút sợ hãi, giọng nói run lên: “Hệ thống , mày còn ở đấy chứ?”

“Tôi vẫn ở đây.”

Âm thanh đáp lời vừa dứt, thì lại bắt đầu dùng giọng điệu máy móc nói tiếp.

“Nhậm vai: Thời An”

“Nhân vật: Một học sinh bình thường không tin vào ma quỷ, chế nhạo những câu chuyện kỳ lạ trong trường học, vì để chứng minh trên đời này không có ma,  trong đêm khuya đã tự mình đến lớp học âm nhạc đã bị niêm phong kia, kết quả bị ma dọa cho sợ chết. Lần này là vai diễn của bia đỡ đạn, không có tên nên dùng tên thật thay thế.”

“Thiết kế vai diễn: Không có, chỉ cần thể hiện thái độ coi thường ma quỷ.”

Sau khi đọc xong, giọng điệu của hệ thống mới thả lỏng hơn một chút, rồi nói với Thời An: “Cậu đừng sợ, lát nữa khi quỷ xuất hiện tôi sẽ che chắn cơn đau cho cậu, cậu sẽ không cảm thấy đau.”

Thời An gật đầu, vừa run vừa nói: “Cảm ơn.”

Đây là thế giới xuyên nhanh đầu tiên mà Thời An bước vào, nó được tạo thành từ cuốn tiểu thuyết kinh dị “Tiếng Đàn Lúc Nửa Đêm” và bối cảnh câu chuyện y như hệ thống vừa đọc lúc nãy.

Với nhiệm vụ của vai diễn bia đỡ đạn, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, tóm gọn trong ba chữ là tìm đường chết.

Giống như vai diễn làm bia đỡ đạn cho nhân vật chính trong các bộ phim kinh dị, không nghe lời khuyên cứ tìm đến nơi có ma quỷ, rồi tự dâng mạng mình để người trên thế giới này tin rằng là thật sự có ma quỷ.

Hành lang mà cậu đang đi là hành lang của tòa nhà trường học cũ bị ma ám mà hệ thống vừa đọc.

Con ma đang chơi đàn ở lớp học âm nhạc trên lầu bốn, cậu thì đang đứng ở lầu hai.

Cũng chính là nói, cậu cách cái chết chỉ hai tầng lầu.

Mặc dù vừa nãy hệ thống nói sẽ che chắn cơn đau cho cậu, nhưng cũng không thể nào che chắn được tầm nhìn của cậu.

Bị dọa đến lên cơn đau tim với sự sợ hãi khi nhìn thấy ma quỷ, Thời An không biết bản thân mình sợ cái nào hơn.

Từ lúc Thời An xuyên nhanh vào đây đến bây giờ đã năm phút trôi qua, cậu luôn dừng lại ở tầng hai, một là nghe hệ thống giới thiệu về bối cảnh của thế giới này, hai là cậu nhát gan không dám đi lên.

Sự chậm trễ của Thời An khiến cho người ta cảm thấy bất mãn, giọng nói thúc giục từ trong điện thoại phát ra.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Đi lên đi Thời An, sợ gì.”

“Đúng rồi, cậu không phải không tin trên đời này có ma quỷ sao? Đi lên xem đi, sợ gì chứ?”

Bây giờ Thời An đang cảm thấy sợ hãi, cơ thể luôn trong trạng thái rất căng thẳng, bất kỳ động tĩnh gì cũng khiến cậu giật mình.

Cho nên sau khi nghe thấy tiếng nói, cậu càng run dữ dội hơn, cúi đầu xuống thì mới phát hiện tay trái cậu đang cầm điện thoại.

Điện thoại đang bật video nhưng vì camera điện thoại bị cắt sang một bên nên màn hình tối đen, hơn nữa vừa rồi điện thoại đang được cầm úp xuống, cho nên Thời An cũng không chú ý tới ánh sáng yếu ớt vừa rồi trong hành lang là phát rara từ điện thoại trong tay cậu.

Bởi vì vừa rồi Thời An run, nên phía bên kia điện thoại đều bật cười.

“Ai da, không phải là tôi nhìn nhầm đó chứ, vừa nãy đại ca Thời An của chúng ta run lên rồi kìa.”

“Không phải là không sợ sao? Mới lên tới lầu hai đã bắt đầu run rồi.”

“Ban ngày không phải là giả vờ như rất giỏi sao?”

Lúc này Thời An không hề nghe thấy đầu bên kia điện thoại đang nói gì, cậu chỉ cảm thấy có tiếng người nói chuyện làm cậu thấy an toàn hơn.

Cho nên cậu cầm điện thoại rồi quay camera lên, phía bên đầu video cũng hiển thị.

Ở phía bên kia của video hiện lên bối cảnh của một căn phòng ký túc xá với nhiều ánh sáng, một đám học sinh nam đang tụ tập cùng nhìn vào điện thoại, vừa rồi đều là những lời chế nhạo phát ra từ miệng bọn họ.

“Tin đồn ở trường học cũ có ma vào lúc nữa đêm là được truyền ra từ người bạn học tên Kha Càn của các cậu, cũng chính là người đang ngồi giữa trong video.”

“Tin đồn vừa truyền ra khiến tất cả mọi người đều rất sợ, chỉ có cậu là không sợ, còn chế nhạo người khác mê tín.”

“Kha Càn là người có tiếng nói hơn, nên sau khi bị cậu chế nhạo thì vô cùng tức giận nên đã cược với cậu.”

“Đêm nay một mình cậu đến tòa nhà trường học cũ để xác minh tin đồn đó là thật hay giả, nếu là giả, cậu ta sẽ quỳ xuống trước mặt cậu giữa đám đông, còn nếu là thật thì cậu phải quỳ xuống trước mặt cậu ta.”

“Tránh để cậu gian lận, cậu đã giao kèo với bọn họ khi cậu đến tòa nhà trường học cũ sẽ gọi video với bọn họ”

Hệ thống giải thích tình hình hiện tại.

Thời An nghe xong thì khẽ mím chặt môi.

Thật không hổ danh là bia đỡ đạn, loại chuyện đi tìm đường chết như vậy người bình thường ai mà dám làm.

Hệ thống thấy sắc mặt của Thời An đã dịu đi phần nào, giống như vừa nãy chưa từng sợ hãi thì nhắc nhở cậu: “Cậu nên đi lên lầu.”

Sắc mặt Thời An lập tức tái nhợt.

Hệ thống trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, an ủi nói: “Cậu đi lên dâng mạng là xong rồi, sớm hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời đi.”

“Biết… biết rồi.” Thời An nhỏ giọng đáp lại.

Âm thanh thúc giục cũng bắt đầu nhỏ lại, nhưng vẫn còn đó, cậu cúi mắt xuống liếc nhìn chiếc điện thoại rồi mím chặt môi có vẻ không vui, sau đó nói với bọn họ: “Đừng giục nữa, tôi đi lên đây.”

Thời An tiếp tục nhấc từng bước chân nặng nề đi lên lầu.

Không biết có phải lời nói của cậu có tác dụng rồi hay không mà những người bên phía bên kia đều im lặng, đợi đến khi Thời An nhận ra thì cậu đã lên tới lầu ba.

Cậu lại cúi mắt xuống nhìn điện thoại lần nữa, đám học sinh nam vẫn giữ nguyên tư thế tụm lại trước màn hình, nhưng đã không còn tỏ vẻ khinh thường mà trên mặt lúc đó là biểu hiện… cũng không thể nói rõ là biểu hiện gì, nhìn kỹ thì thấy khuôn mặt họ có chút đỏ.

Chỉ là Thời An vào lúc này không thèm nhìn kỹ, chỉ liếc nhìn một cái rồi bấm nút khóa điện thoại lại để dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại soi đường.

Lại do dự thêm năm phút nữa, cuối cùng Thời An cũng từ lầu ba lên đến lầu bốn.

Mây đen che khuất ánh trăng đã dần tan đi, ánh trăng soi vào hành lang làm cho mọi thứ trong hành lang trở nên hiện rõ hơn

Lầu bốn đều là mấy lớp học năng khiếu, lớp học đàn, lớp học múa, lớp học nhạc cụ dân tộc, lớp mỹ thuật,...đều tập trung ở lầu này.

Căn phòng có quỷ xuất hiện chính là phòng dạy đàn, chính là căn phòng phía bên tay trái của Thời An.

Bây giờ chỉ cần cậu đi về phía tay trái mười mét thì có thể nhìn thấy căn phòng bị ma ám kia.

“Boong, boong, boong!”

Đột nhiên tháp đồng hồ cách đó không xa phát ra âm thanh, chỉ điểm đã đến mười hai giờ đêm.

Thời An rùng mình một cái, vô thức nhìn ra bên ngoài, nhưng cậu đang đứng ở cửa lối đi cầu thang, cách đó không xa có thể nhìn thấy mấy con chim sẻ bị làm cho giật mình cất cánh bay đi.

Cậu còn chưa kịp quay người lại thì tiếng đàn piano đã vang lên.

Đó là bản giao hưởng thứ năm của Beethoven.

Người chơi đàn piano đầy điêu luyện và tràn đầy cảm xúc, rõ ràng đây là một bản nhạc quen thuộc nhưng người chơi lại đàn ra một cảm xúc rất khác biệt.

Nhưng bây giờ Thời An không còn tâm trạng để ở đó thưởng thức âm nhạc.

Trong lúc nửa đêm lại có tiếng đàn piano phát ra từ tòa nhà trường học cũ không một bóng người, chỉ khiến người ta cảm thấy nổi da gà.

Rõ ràng phía bên kia điện thoại cũng nghe thấy tiếng đàn piano, các học sinh nam bắt đầu lên tiếng, nhưng lần này câu nói của bọn họ lại chính là: “Thời An, mau chạy đi! Chạy nhanh lên!”.

Thời An cũng muốn chạy đi nhưng lúc này hai chân của cậu như bị đóng đinh, cậu không thể nào cử động.

Không dễ gì mới có thể dùng lực quay đầu lại, nhưng lúc này lại phát hiện… cầu thang biến mất rồi.

Vị trí của cầu thang bây giờ lại biến thành một bức tường, hòa làm một với cầu thang rồi.

Điện thoại vang lên tiếng “bíp bíp” vài lần rồi tắt đen màn hình.

Bây giờ ở đây thật sự chỉ còn một người là Thời An.

Thời An cảm thấy cả người run lên, cậu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cậu sợ lắm rồi, cậu không thể giữ bình tĩnh được.

Cũng may lúc này hệ thống lên tiếng: “Đừng sợ, quỷ xuất hiện rồi, bây giờ đi thẳng vào phòng học thì cậu xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Giọng nói của hệ thống làm cho Thời An tỉnh táo lại.

Đúng, làm theo lời hệ thống nói, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì cậu có thể rời khỏi nơi này.

Nhiệm vụ của cậu chính là làm bia đỡ đạn, dâng mạng cho quỷ.

Bây giờ quỷ xuất hiện rồi, bây giờ chỉ cần dâng mạng nữa là xong.

Hệ thống sẽ giúp cậu giảm đau, cho nên không có gì phải sợ cả.

Thời An tự trấn an trong lòng: “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.” Sau đó lấy hết sự gan dạ bước vào lớp học đàn.

Cách mười mét, bước vài bước chân.

Lúc bắt đầu Thời An rất bất an, nhưng khi thật sự đã bước đến cửa phòng học, cậu lại không thấy sợ hãi nữa.

Đưa tay đẩy cửa phòng học ra, tiếng đàn bỗng biến mất. Phòng học bịt kín cửa sổ không biết từ lúc nào đã bị mở ra, rèm cửa bị gió đêm thổi tung.

Thời An nuốt nước bọt, bước một bước ngập ngừng tiến về phía trước.

Gần như khi cậu vừa bước chân vào lớp học thì cánh cửa phòng học phía sau lưng cậu đã bị đóng lại.

Tiếng piano lại bắt đầu vang lên, mặc dù trên ghế không có người nhưng phím đàn vẫn nhấp nhô lên xuống.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tim của Thời An đập nhanh như sắp nhảy lên tới cổ họng.

Có lẽ là sẽ nhanh thôi, quỷ sẽ đến ngay, trong lòng Thời An nghĩ như vậy, hai tay vô thức nắm lấy áo trước ngực.

Tiếng piano vang lên vài hồi rồi ngừng hẳn, trong phòng học trống không bỗng vang lên tiếng bước chân.

Một chút, một chút một, từ phía đàn piano hướng đến chỗ Thời An.

Thời An lập tức nhắm mắt lại.

Một cảm giác lành lạnh leo lên cổ cậu như thể có ai đó đang nhẹ nhàng xoa cổ cậu bằng ngón tay.

Lạnh quá.

Thời An không nhịn nổi mà rùng mình.

Tuy nhiên nỗi đau trong tưởng tượng đã không ập đến.

Thời An cảm nhận được hơi lạnh phả vào xương quai xanh, giống như có người vùi đầu vào cổ mình, đồng thời, cảm giác lạnh lẽo từ cổ chậm rãi di chuyển xuống eo.

Vạt áo bị xốc tung lên, giống như có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa nắn eo của cậu.

Thời An không dám cử động, run đến nỗi răng va vào nhau nghe tiếng lập cập, phản ứng như vậy dường như làm hài lòng con quỷ bất lương kia, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười nhỏ.

“Nhát gan như vậy mà còn dám đến đây sao?”

Thời An cảm thấy như có ai đó đang hít mạnh vào cổ mình một hơi, giọng nói đó lại vang lên.

“Thơm quá đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play