“Sao lại có tro trên mặt đất vậy?”
Thời An suy nghĩ xong không do dự mà đem những hoài nghi
trong lòng thốt ra thành lời.
Du Phi Trần nhìn theo hướng mắt của cậu, sau khi nhìn thấy
đống tro trên nền nhà liền vội đứng bật dậy rồi cầm chổi quét sạch đống tro ấy.
Cậu ấy giải thích với Thời An: “Vừa nãy trong ký túc xá có
một con gián, tôi dẫm chết nó rồi, thứ này đáng ghét lắm, nên tôi xé mảnh giấy
nhỏ đốt nó đi ấy mà.”
Nghe thấy có gián, Thời An cũng không quan tâm lời giải
thích của Du Phi Trần có hợp lý hay không, sợ tới mức đứng lên ghế.
“Gián ư? Bây giờ còn không?”
Cậu là người miền Bắc, ban đầu không sợ gián nhưng sau khi
đi học đại học ở miền Nam nhìn thấy con gián miền Nam biết bay, từ đó gián đã
trở thành sinh vật khiến cậu sợ nhất, thứ duy nhất khiến cậu sợ.
Dáng vẻ của cậu khiến cho Du Phi Trần bật cười: “Không còn,
đừng có sợ.”
Cậu ấy đi đến đứng trước Thời An vươn tay ra, ngẩng đầu nhìn
cậu: “Nào, xuống đi.”
Thời An không cần mượn đến sức của cậu ấy, cậu dựa tay vào
sau ghế rồi tự mình xuống.
Cậu cảm thấy một người đàn ông khi nghe đến gián lại có bộ
dạng như vậy thật xấu hổ, nhịn không được mà sờ sau gáy rồi giải thích: “Trước
đây nhà tôi ở miền Bắc, cho nên lúc nghe với nhìn thấy gián ở miền Nam thì rất
sợ.”
“Không sao, tôi có thể hiểu được.” Du Phi Trần nói: “Rất
nhiều người địa phương ở miền Nam đều sợ gián.”
Thời An ừm một tiếng đáp lại.
Không biết tại sao mặc dù Du Phi Trần cho người khác cảm
giác rất ấm áp, nhưng Thời An luôn cảm thấy có chút không thoải mái khi ở cùng
cậu ấy, cho nên ngay sau khi kết thúc chủ đề này, cậu đã nhanh chóng lấy chiếc
khăn lông vào nhà vệ sinh lau tóc cho khô.
Thời An cố ý trì hoãn thời gian thêm một chút, sắp đến giờ
tắt đèn mới đi từ nhà vệ sinh ra.
Du Phi Trần còn đang đọc sách, cậu mới đem chiếc khăn lông
phơi lên ban công, chào Du Phi Trần một tiếng rồi nhanh chóng lên giường.
Buổi sáng ngày thứ hai, Thời An vẫn chưa quen với thói quen
của năm cấp ba nên lại là người thức dậy sau cùng, nhưng cậu đã đặt chuông báo
thức từ đêm qua nên không cần bạn cùng phòng gọi dậy.
Lúc Thời An xuống giường, Du Phi Trần đang tắm trong nhà vệ
sinh, còn bốn người bạn cùng phòng khác thì đang nói chuyện.
Bọn họ đều đang nói đêm qua rất kỳ lạ, rõ ràng đêm qua đang
nói chuyện phiếm rất vui vẻ còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, kết quả là cơn buồn
ngủ ập đến đột ngột có muốn cản cũng không được, gần như không kiểm soát được
mà leo lên giường đi ngủ, chuyện này thật sự rất lạ.
Thời An cũng luôn cảm thấy bốn người bọn họ đêm qua rất kỳ
lạ, lúc đang muốn nghiêm túc lắng nghe cảm nhận của mấy người bọn họ thì đột
nhiên tiếng của bọn họ dừng lại.
Cậu quay đầu lại nhìn chỉ thấy bốn người bọn họ đang sững sờ
nhìn chằm vào cậu, trên mặt lộ ra nét ửng đỏ lạ thường.
Thời An: “...”
Cứ tiếp tục như vậy mãi cậu cũng thấy quen rồi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Du Phi Trần từ nhà vệ sinh bước ra nhìn thấy cảnh tượng xấu
hổ này thì trong mắt hiện lên chút không vui, nhẹ hắng giọng ho một tiếng,
khiến bốn người đang sững sờ kia tỉnh táo lại.
Cậu ấy hỏi bốn người bọn họ: “Các cậu thu dọn xong chưa?
Không đi trước sao?”
Nếu là bình thường, bốn người bọn họ nhất định đã đi trước
rồi, nhưng hôm nay...
Bốn người bọn họ liếc nhìn Thời An, một trong số đó hỏi:
“Không sao, dù sao thời gian vẫn còn sớm nên đợi các cậu đi cùng, cùng một ký
túc xá thì cũng nên đoàn kết có trật tự.”
Sự không hài lòng càng hiện rõ hơn trong ánh mắt của Du Phi
Trần, Thời An đối với chuyện này không có ý kiến gì chỉ nhanh tay thu dọn cho
xong.
Để người khác chờ đợi là điều không tốt.
Thời An nhanh chóng thay xong quần áo, lấy khăn và cốc đánh
răng đi rửa mặt.
Kết quả sau khi vệ sinh xong đi ra thì bốn người vừa mới nói
ở cùng một ký túc xá thì nên
đoàn kết có trật tự bây giờ lại không thấy đâu.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Thời An sửng sốt một chút rồi hỏi Du Phi Trần: “Ủa? Không
phải bọn họ nói đi cùng nhau sao?”
Du Phi Trần lộ ra vẻ mặt bất lực: “Kết quả vừa rồi lại nói
muộn rồi, sợ không kịp đến căn tin ăn bánh bao chả cá cho nên đã nhanh chóng
rời đi rồi.”
“Thì ra là vậy.” Nghe thấy đáp án này Thời An cũng dở khóc
dở cười: “Vậy cũng thôi đi, còn cậu không đi trước sao? Cậu thu dọn xong chưa?
Căn tin cũng cần phải xếp hàng đấy.”
“Không sao.” Du Phi Trần đẩy gọng kính trên sống mũi rồi
nhìn cậu với ánh mắt rất thâm thúy: “Tôi đợi cậu.”
Cảm giác khó chịu đó lại đến rồi, Thời An có chút hoảng loạn
cúi đầu xuống, xoay người đi thu dọn cặp sách.
Cậu luôn cảm thấy ánh mắt Du Phi Trần nhìn cậu rất không
đúng, giống như là… một thợ săn bậc thầy đang ngụy trang nhìn con mồi của mình,
mang theo cảm giác nhất định phải có được con mồi này.
Thu dọn xong cặp sách Thời An quay đầu lại nói với Du Phi
Trần: “Tôi xong rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Du Phi Trần ừm đáp lại một tiếng rồi cả hai cùng đi ra khỏi
cửa.
Tới bên ngoài Thời An mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù Du Phi Trần vẫn còn đang ở rất gần cậu, nhưng không
gian rộng rãi người qua lại tấp nập luôn cho người ta có cảm giác an toàn hơn.
Hai người đã đến căn tin, lúc này là giờ cao điểm mua đồ ăn
sáng, cửa sổ nào cũng chật kín người đang xếp hàng, một số món ăn sáng bình dân
được bày ra trước cửa như bánh bao có nhân.
Thời An thấy đông người như vậy thì liền nói với Du Phi
Trần: “Hay là thôi đi, chúng ta đi siêu thị mua bánh mì đi.”
Du Phi Trần không đồng ý, cậu ấy nói: “Bánh mì không có dinh
dưỡng, vẫn là nên ăn một cái bánh bao nhân gì đó đi.”
Nói xong cậu ấy để Thời An đứng sang một bên đợi còn mình đi
mua đồ ăn sáng.
Thời An cảm thấy như vậy thật sự không ổn, người ta xếp một
hàng dài như vậy, dựa vào gì người ta đứng xếp hàng chờ còn bản thân lại đứng
sang một bên ở đây đợi chứ? Cậu không phải là kiểu người thích làm phiền người
khác, cậu muốn tự mình đi mua.
Nhưng không biết tại sao chỉ cần nhìn Du Phi Trần vài giây
là cậu lại thay đổi ý kiến.
Suy nghĩ của cậu lập tức thay đổi, có người đứng xếp hàng
mua bánh bao giúp thật tốt biết bao, đỡ rắc rối.
Thời An ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi, ánh mắt thi thoảng
nhìn Du Phi Trần, Du Phi Trần cũng quay đầu lại mỉm cười với cậu.
Cảm thấy như vậy không thích hợp cho nên hệ thống đột nhiên
nói.
“Tôi phải nói với cậu một chuyện.”
Giọng nói của hệ thống giống như chuông báo động, Thời An
nghe thấy thì ý thức đang treo lơ lửng ở nơi xa dường như đã quay về, cả người
lập tức tỉnh táo.
Cậu nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, Du Phi Trần bảo cậu đứng
ở đây đợi cậu ấy, còn mình đi mua đồ ăn sáng.
Trời ơi...Sao cậu lại có thể làm phiền người khác như vậy
chứ?
“Kí chủ?”
“Hả? Tôi đây, có chuyện gì vậy?” 5223 Đang nói chuyện, Thời
An chỉ có thể buông bỏ hoài nghi trong lòng.
“Tôi phải nói với cậu một chuyện, Du Phi Trần, cũng là bạn
cùng phòng với cậu, chính là nhân vật chính của thế giới này.”
Thời An ngây người vài giây mới phản ứng lại: “Nhân vật
chính của thế giới này ư? Có nghĩa là sao? Nhân vật chính không phải là Giải
Trình sao?”.
“Thế giới này do cuốn sách kinh dị “Tiếng Đàn Lúc Nửa Đêm”
tạo thành, Giải Trình thật ra cũng được tính là nhân vật chính, nhưng cậu ấy
không phải là nhân vật chính thứ nhất, cậu ấy được xem như cách chúng ta thường
gọi là nam phụ.”
“Tương tự trong tiểu thuyết kinh dị “Tiếng Đàn Lúc Nửa Đêm”,
quỷ sẽ thuộc về phe phản diện, cũng chính là đi hại người, cho nên nhân vật
chính cũng chính là nam chính nhất định sẽ là một con người, cậu ấy sẽ giúp mọi
người tiêu diệt quỷ và trả lại sự bình an cho thế giới.”
Bình thường Thời An không xem phim kinh dị nên cậu cũng
không có hiểu biết gì về kịch bản của phim kinh dị cả.
Nhưng cậu cũng có một câu hỏi: “Nếu Du Phi Trần là nam chính
của thế giới này, vậy tại sao lần đầu tiên khi cậu ấy xuất hiện mày lại không
nói cho tao biết?”
Hệ thống im lặng một hồi lâu mới trả lời.
“Tôi là hệ thống của bia đỡ đạn, tài liệu lấy được của thế
giới này có hạn, trong tình huống bình thường thì chỉ có thể nhìn thấy nội dung
kịch bản trước khi cậu chết, biết được nam chính là Du Phi Trần phải làm đơn
xin tư liệu thế giới này để theo dõi tình hình.”
Thời An nghe thấy thì hai mắt sáng lên: “Cũng chính là nói
mày biết được nội dung tình tiết xảy ra tiếp theo của thế giới này đúng không?”
“Không, quyền hạn của tôi nhiều nhất là có thể biết được tư
liệu nhân vật ở thế giới này, cũng chính là lý lịch của nhân vật chính và nhân
vật phụ.”
“Tôi không ngờ tới một bia đỡ đạn như cậu lại có thể tiếp
cận gần với nhân vật chính như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ thì sự sắp xếp này cũng
có lý, nhân vật chính dù sao cũng muốn diệt quỷ nếu quỷ làm hại người bạn cùng
phòng thân cận của cậu ấy nhất, cũng tiện để cậu ấy thu thập được nhiều manh
mối trong tương lai.”
“Ồ...”
“Tôi nói cho cậu nghe chuyện này là vì tôi đã nhìn thấy thẻ
nhân vật của Du Phi Trần.”
“Cậu ta sinh ra trong một gia tộc diệt quỷ, rất am hiểu
huyền thuật, có thể diệt quỷ cũng có thể ảnh hưởng đến người, cậu là một bia đỡ
đạn nên cố gắng chú ý một chút.”
Thời An nhớ đến đống tro giấy ở cửa phòng vệ sinh đêm qua,
hôm qua Giải Trình đột nhiên biến mất, chắc là do Du Phi Trần rồi nhỉ?
Còn ảnh hưởng đến người, tối hôm qua bốn người bạn cùng
phòng đều nói bản thân không khống chế được cơn buồn ngủ mà leo lên giường đi
ngủ, có phải cũng là vì Du Phi Trần không?
Nghĩ đến đây, Thời An cảm thấy sau lưng lạnh toát mồ hôi, da
gà cũng nổi lên.
Kiểm soát suy nghĩ của con người một cách dễ dàng như vậy,
vậy có phải suy nghĩ của bản thân mình cũng đã từng bị khống chế không, chỉ là
cậu không biết.
Có lẽ...chính là vừa nãy, cậu để Du Phi Trần mua đồ ăn sáng
giúp là lúc cậu bị khống chế suy nghĩ rồi.
Thời An cảm thấy thế giới này rất đáng sợ, rõ ràng chỉ có
một con quỷ nhưng cậu đã phải đụng độ hai ngày qua, từ người đến quỷ rồi đến
người, không có một ai là khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Suy nghĩ của Thời An đột nhiên chuyển hướng, bỗng một phần
ăn sáng được đưa tới trước mắt cậu.
Là hai chiếc bánh bao và một cốc sữa đậu nành.
Ngước mắt nhìn chính là Du Phi Trần đang nở nụ cười ấm áp.
Thời An vô thức lùi lại một bước, sau khi lùi lại mới cảm
thấy hành động của bản thân thật sự rất mất lịch sự và đáng nghi, sau đó cậu
bước lên một bước nhận lấy đồ ăn sáng từ trong tay của Du Phi Trần.
“Cảm ơn cậu nha, sắp đến giờ học rồi, chúng ta mau đi thôi.”
“Được.” Du Phi Trần cũng chỉ đáp lại một tiếng, nhìn thấy
Thời An bắt đầu nhập tâm ăn sáng thì đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có phải vừa rồi
có ai đó nói gì với cậu không?”
“Không có.” Thời An trả lời xong, khựng lại, quay đầu nhìn
cậu ấy.
Vừa nãy không có ai nói gì với cậu cả, mà là hệ thống nói gì
đó với cậu.
Du Phi Trần đã phát hiện ra gì ư?
Đại khái là vì sự hoài nghi và cảnh giác trong mắt Thời An
hiện lên quá rõ ràng, Du Phi Trần lại mỉm cười rồi nhẹ nhàng giải thích: “Bởi
vì thấy dáng vẻ của cậu không được vui, tôi còn tưởng là vừa nãy cậu đứng ở đó
đợi tôi, kết quả đụng trúng người lãnh đạo nào đó của trường rồi bị phê bình.”
“Giáo viên trường chúng ta là như vậy, học sinh không được
rảnh rỗi trong sân trường, muốn mua đồ thì phải nhanh chóng mua, không thể cứ
đứng yên không làm gì, không thể đi bộ trên đường, bởi vì từng giây từng phút
của năm cấp ba đều quý giá không thể lãng phí.”
Thời cấp ba của Thời An trước đây cũng có những trải nghiệm
tương tự, khi đang đi trên đường cũng bị giáo viên huýt còi thúc giục đi nhanh
chân lên.
Điều này cũng coi như giúp cậu ấy tìm ra được một lý do
chính đáng, Thời An vội vàng đi xuống bậc thang, “Đúng vậy đúng vậy, lúc nãy có
một giáo viên lạ mặt nói tôi đứng ở đó lãng phí thời gian, tôi nói đang đợi bạn
học, ông ấy nhìn vài lần rồi mới rời đi.”
Du Phi Trần mỉm cười vài lần rồi cứ theo chủ đề đó mà cùng
với Thời An bàn tán với chế độ quản lý kỳ lạ của trường học.
Điều khác biệt với sự ấm áp và nụ cười dịu dàng của cậu ấy
chính là sự lạnh lùng ẩn sâu sau đôi mắt.
Rốt cuộc là ai đã nói xấu cậu ấy với Thời An chứ?
Nhưng vạn lần đừng để cậu ấy bắt được.