Giọng nói của Kha Càn vô cùng lớn, Thời An bị dọa cho giật
mình nên vô thức lùi lại một bước.
Cậu ngước mắt lên, trong ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu giống
như không hiểu được tại sao đối phương cứ không ngừng lớn tiếng.
Nhưng cùng lúc khó hiểu, biểu hiện trong ánh mắt cậu càng
sâu sắc hơn, nếu dùng từ chán ghét để miêu tả thì chính xác hơn, cậu nhìn Kha
Càn giống như đang nhìn thứ rác rưởi bẩn thỉu nào đó, hận không thể lập tức
tránh xa ra.
Kha Càn cảm thấy ánh mắt của Thời An giống như một chiếc gai
nhọn, đang đâm thẳng vào tim cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy vừa đau vừa chua
xót.
Cậu ta cũng không biết tại sao bản thân lại có cảm giác này,
nhưng cảm giác này khiến cậu ta cảm thấy không thoải mái.
Thời An luôn nhìn chằm vào Kha Càn, tự nhiên phát hiện sắc
mặt đối phương thay đổi rõ rệt.
Sắc mặt Kha Càn vốn dĩ đã không tốt, lúc này không biết phải
nên làm thế nào, mắt thường có thể nhìn thấy càng ngày tệ, khuôn mặt xám xịt
giống như cậu ta sắp tung nắm đấm đến nơi.
Thời An cảm thấy không nói nên lời, vốn dĩ bản thân là người
bị mắng vô cớ, sao người này lại là người thấy không vui chứ?
Cậu vừa oán thầm vừa phàn nàn với hệ thống: “Người của thế
giới tâm linh này sao lại tệ đến vậy chứ? Cậu ta còn dám nổi cáu với tôi!”
Thời An không dám nhìn Kha Càn nữa, cậu sợ cái người không
nói lý lẽ này sẽ động tay động chân với mình, ngay khi cậu bắt đầu quay đi chỗ
khác định lùi lại một bước thì thấy Kha Càn đã vung tay về phía cậu.
Mặt cậu ta nhăn lại.
Cả khuôn mặt Kha Càn như bị mây đen bao phủ, dường như sắp
nổi trận cuồng phong.
“Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?
Khác với biểu hiện của cậu ta, lời cậu ta thốt ra hoàn toàn
rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến gần như dịu dàng.
Thời An nuốt nước bọt “Ánh, ánh mắt gì?”
Cậu không biết kiểm soát cảm xúc của mình, có lúc bộc lộ cảm
xúc mà ngay cả bản thân cũng không hay biết.
Kha Càn khẽ dùng lực ngón tay, hai gò má của Thời An bị mấy
ngón tay của cậu ta bóp chặt, môi hơi hé mở.
Thông qua đôi môi đang hé mở có thể thấy rõ hàm răng trắng
như tuyết và chiếc lưỡi đỏ mọng của đối phương.
Kha Càn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thời An không thích bị người khác bóp mặt như vậy, không
giống như đêm hôm qua khi quỷ xuất hiện ngay cả cử động cậu cũng không dám, bây
giờ đối diện với cậu là con người, cậu không thích thì có thể cự tuyệt.
Chính vì vậy cậu dùng lực hai tay bóp chặt cánh tay của Kha
Càn: “Cậu buông tôi ra...”
Kha Càn là một học sinh thể hình nên có sức cậu ta mạnh hơn
khá nhiều so với người bình thường, Thời An sớm biết chuyện này nhưng cậu không
ngờ đến đối phương lại dùng lực mạnh như vậy.
Cậu dùng lực cả hai tay nhưng vẫn không lay chuyển được đối
phương.
Kha Càn cứ như vậy nhìn chăm chú vào đôi môi của Thời An,
giống như cơ thể bị yểm bùa đứng yên, mãi cho đến khi một cơn gió lạnh thấu
xương thổi qua, cậu ta mới giật mình hoàn hồn lại, vội vàng buông người ta ra.
Sau khi buông ra cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, bây
giờ là tháng tám, là lúc nắng gắt cuối thu thì làm sao lại có gió lạnh ở đâu
thổi tới chứ?
Cơn gió lạnh này không chỉ có Kha Càn cảm nhận được mà Thời
An cũng cảm nhận được, cửa sổ hành lang mở toang, thỉnh thoảng lại có gió thổi
vào, nhưng không còn lạnh như cơn gió lúc nãy.
Cơn lạnh thấu xương cứ như đang đi dạo ở thành phố lạnh nhất
phương Bắc dưới ánh trăng giữa mùa đông lạnh giá, khiến Thời An không nhịn được
mà rùng mình.
Kha Càn nhìn thấy Thời An cử động thì hỏi: “Vừa nãy cậu cũng
cảm nhận được cơn gió đó đúng không?”
Da của Thời An rất mỏng nên bình thường véo nhẹ một cái cũng
đã để lại vết hằn.
Sau khi Kha Càn dùng lực mạnh như vậy khiến cậu cảm thấy hai
má của mình bị tê hết rồi.
Tên đầu sỏ hại Thời An đau đến tê dại như vậy, đương nhiên
cậu sẽ không nể mặt cậu ta, cho nên cậu không đáp lại lời của Kha Càn, thay vào
đó bước một bước lớn tránh sang một bên, cả người đều di chuyển đến cửa lớn của
văn phòng rồi dừng lại trong phạm vi mà giáo viên có thể nhìn thấy, tiếp tục
cúi đầu xuống như con chim đà điểu.
Kha Càn cảm thấy nỗi đau trong lòng lúc trước lại quay trở
về, thậm chí còn đau hơn vừa nãy.
Cậu ta dường như không khống chế được mà hét lớn lên: “Cậu
trốn cái gì chứ? Tôi hỏi cậu, cậu không nghe thấy hả?”.
Cậu ta muốn tiếp tục đưa tay về phía Thời An một lần nữa,
nhưng lần này bị một giọng nói lớn hơn cả mình giữ lại.
“Hét cái gì hả?”
Nghe thấy giọng nói hùng hồn của một người đàn ông từ trong
văn phòng truyền đến, mấy người bọn họ đều quay lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đầu có hơi hói đã bước từ
văn phòng ra, hệ thống giới thiệu đây là chủ nhiệm giảng dạy cấp ba, tên là
Tính Băng.
Chủ nhiệm Băng chắp hai tay sau lưng, tức giận đi thẳng đến
trước mặt Kha Càn: “Cậu hét cái gì? Đứng trước cửa văn phòng tôi mà còn dám la
hét hả? Đây là trường học! Cậu tưởng đây là cái chợ hay sao?”.
“Vừa nãy có phải chính là cậu la hét không? Một học sinh
miệng còn hôi sữa mà ngày nào cũng thốt ra mấy lời lẽ tục tĩu đó còn ra dáng vẻ
gì nữa hả?”.
“Cậu nhìn lại đồng phục học sinh của mình đi, ăn mặc chẳng
ra thể thống gì, cậu đến đây đi học hay là đi đến rạp xiếc vậy?”
“Còn tóc của cậu nữa, đây là màu gì? Nhà trường đã quy định
không được nhuộm tóc...”
Vốn dĩ chủ nhiệm Băng định đem chuyện tối qua ở trường học
cũ ra để mắng tám người bọn họ một trận, kết quả người còn chưa kịp đi ra thì
đã nghe thấy tiếng chửi “má” cao vút từ chỗ bọn họ phát ra.
Lúc đó ông ta đang ăn sáng, vốn nghĩ đợi ăn sáng xong sẽ ra
dạy dỗ mấy người bọn họ đang đứng la hét bên ngoài, nhưng kết quả còn chưa ăn
được hai miếng thì lại nghe tiếng chửi thề vừa rồi phát ra thêm lần nữa.
Lần này ông ta thật sự không nhịn nổi nữa, đặt chiếc bánh
bao đang ăn dở trên tay xuống, mau chóng đi ra ngoài mắng Kha Càn một trận.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Bởi vì thành tích tốt nên từ nhỏ đến lớn Thời An chỉ luôn
nhìn thấy dáng vẻ tươi cười, chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của giáo viên
nên trong tình huống này cậu lại cảm giác có chút mới lạ.
Đặc biệt là khi chủ nhiệm Băng đem hết sự tức giận trút lên người
Kha Càn, lúc này cậu cảm thấy con người của Kha Càn cũng không đến nỗi đáng
ghét, cậu ta có thể giúp người khác nhận lấy phần lớn cơn tức giận của giáo
viên.
Mặc dù suy nghĩ như vậy là không tốt cho lắm, nhưng Thời An
lại không cảm thấy áy náy, ai bảo vừa rồi Kha Càn mới ức hiếp cậu.
Chủ nhiệm Băng tiếp tục mắng Kha Càn cho tới gần hai mươi
phút, cho tới khi thấy sự giận dữ trên mặt Kha Càn không thể kiềm chế mà đã
bùng phát, chủ
nhiệm Băng mới dừng lại.
Ông ta thở phào một hơi rồi kêu Thời An người có khuôn mặt
ngoan ngoãn nhất đi vào văn phòng mang cốc nước đến cho ông ta, sau đó uống một
ngụm thật lớn rồi tiếp tục đứng ra xa một chút, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị dạy
dỗ tất cả tám người bọn họ.
Thời An có chút bất an nuốt nước bọt rồi hỏi hệ thống: “Học
sinh ngoan như tao lâu lâu mới phạm lỗi một lần, chắc giáo viên sẽ bỏ qua cho
tao mà đúng không?”.
Hệ thống trả lời: “Theo lý mà nói, không có sự chỉ định cho
vai diễn của cậu, tính cách và kinh nghiệm của cậu sẽ quyết định ấn tượng của
mọi người về cậu, cho nên vẫn còn khả năng, cậu có thể cầu nguyện.”
Nghe hệ thống nói như vậy Thời An liền thở một hơi dài.
Tiếp theo đó chủ nhiệm Băng bắt đầu đi vào vấn đề chính,
chính là phê bình chuyện mấy người bọn họ đêm qua đã đi vào tòa nhà trường học
cũ.
Đại khái ý ông là tòa nhà trường học cũ đã sắp bị phá bỏ và
xây dựng lại, bình thường không có ai dọn dẹp nên mọi thứ bên trong rất lộn
xộn, mấy người bọn họ liều lĩnh xông vào còn là vào lúc nửa đêm, rất dễ xảy ra
nguy hiểm, cứ thế dựa vào quan điểm này ông ta tăng âm lượng giọng nói của mình
lên.
Chủ nhiệm Băng dù sao cũng là một giáo viên lâu năm, cho dù
tức giận như vậy cũng sẽ không thể thốt ra mấy từ tiếng trung tốt đẹp, cho nên
vẫn cứ lặp đi lặp lại mấy câu, trong đó từ “nguy hiểm” là xuất hiện nhiều nhất
trong lời nói của ông ta.
Lần này chủ nhiệm Băng phát cáu kéo dài hơn nửa tiếng, mãi
đến giờ tự học buổi sáng tiếp theo mới kết thúc.
Được nửa chừng thì cốc nước trên tay đã hết nước rồi, ông ta
đi vào trong lấy thêm cốc nước nữa.
Phê bình xong, chủ nhiệm Băng đứng ra xa một chút liếc nhìn
một lượt từng người trong tám người bọn họ.
Thời An không ngừng siết chặt mấy ngón tay, bắt đầu nghiêm
túc cầu nguyện chủ nhiệm Băng sẽ đối xử dịu dàng với cậu một chút.
May mắn là đôi chân mày cau có của chủ nhiệm Băng cũng giãn
ra khi ánh mắt ông nhìn đến phía Thời An.
“Thời An, mấy người bọn họ thì khỏi nói đi, cậu...cậu bình
thường nhìn không giống kiểu người sẽ làm ra mấy chuyện như thế này, sao lần
này cũng hồ đồ cùng với bọn họ làm loạn vậy?”.
Thời An cắn chặt môi, thái độ vô cùng biết lỗi: “Xin lỗi
thầy, em sai rồi.”
Chủ nhiệm Băng thở dài, xua tay nói: “Chuyện lần này các cậu
làm thật sự quá đáng, để các cậu ghi nhớ thì tất cả các cậu đều sẽ bị trừ
điểm.”
Thời An nghe thấy điều này thì ngước mắt nhìn chủ nhiệm
Băng.
Không phải vừa rồi thái độ của thầy Băng đối với cậu đã dịu
dàng lại sao? Sao lại còn trừ điểm chứ?
Đương nhiên chủ nhiệm Băng cũng nhìn thấy ánh mắt của cậu,
thở dài một hơi giải thích: “Chuyện lần này các cậu gây ra có ảnh hưởng rất lớn
nên phải trừng phạt nghiêm khắc.”
Hai tiết học buổi sáng kết thúc, đã tới khoảng thời gian
giữa giờ, cuối cùng chuyện nửa đêm ở tòa nhà trường học cũ cũng đã giải quyết
xong.
Tám người bọn họ mỗi người đều bị trừ một điểm lớn, về nhà
mỗi người phải viết bản kiểm điểm năm ngàn từ có chữ ký của phụ huynh để nộp
lên cho trường.
Bước ra khỏi văn phòng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy
Thời An giống như hồn bay phách lạc.
Kha Càn luôn quen với việc nổi loạn nên không có cảm giác
gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Thời An thì cơn giận vốn đã nguôi đi trong lòng
cậu ta bỗng dưng lại trỗi dậy, còn mang theo một số cảm xúc không thể tả bằng
lời, vừa đau khổ vừa tức giận, tóm lại là không vui.
Thời An cúi đầu đi về phía lớp học, Kha Càn đi phía sau cậu,
cho đến khi cậu chuẩn bị bước vào lớp học thì nắm lấy cổ áo cậu, kéo cậu lại
như một con gà con.
Thời An bị dọa đến sửng sốt, quay đầu lại nhìn cậu ta, trong
chốc lát chân mày cau lại: “Cậu lại muốn làm gì?”
Kha Càn ủ rũ nhìn cậu rồi hỏi: “Cậu không vui sao?”
Thời An có chút cạn lời, có ai bị trừ điểm mà vui không?
Người này đúng là hỏi vớ vẩn.
Cậu vốn không muốn nói chuyện với Kha Càn, nhưng lại không
muốn bị Kha Càn cứ giữ lấy không buông, cuối cùng cũng nhỏ tiếng đáp lại “đúng”
rồi cụp mắt xuống.
Giọng nói Thời An vốn dĩ đã mỏng manh, cậu lại còn cố ý hạ
thấp giọng nên khi lọt vào tai của Kha Càn thì không khác gì tiếng mèo con.
Giọng nói đó lại cộng thêm thái độ qua loa, thành công khiến
cho Kha Càn càng trở nên cáu kỉnh hơn.
Cậu ta hít một hơi sâu, cố kìm nén cơn giận hỏi: “Tại sao
cậu lại không vui? Tại tôi ư? Vì tôi khiến cậu bị phạt, nên cậu oán giận tôi
đúng không?”
Thời An nghe thấy những lời đó thì ngẩng đầu, lên nhìn Kha
Càn với vẻ khó hiểu.
Bây giờ hành động của Kha Càn trong mắt cậu không khác gì
đang gây sự vô cớ.
Cậu im lặng nhìn Kha Càn trong nửa phút, cuối cùng cũng chùn
chân.
Bỏ đi, ai bảo nắm đấm của Kha Càn lại lớn như vậy, một đấm
cũng đủ khiến cậu ngã gục.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh giải thích với Kha Càn: “Tôi không
cho rằng chuyện tối qua là lỗi của một mình cậu, cho nên không có ý trách cậu.”
“Còn việc không vui, thật sự là vì bị trừ điểm mà tôi cảm
thấy không vui, nhưng chỉ là vì bị trừ điểm, tôi không hề đổ lỗi cho ai, càng
không cảm thấy là cậu hại tôi bị trừ điểm.”
“Chuyện đánh cược trước đó là tôi thua rồi, tòa nhà trường
học cũ thật sự có...nếu cậu muốn tôi hoàn thành lời hứa cá cược, cũng được, cậu
đưa ra thời gian đi.”
“Chúng ta không tiếp xúc nhiều, cũng chỉ là bạn học cùng lớp
mà thôi, nếu cậu không thích tôi làm ra biểu hiện không vui trước mặt cậu vậy
thì sau này tôi sẽ tránh mặt cậu, như thế cậu cũng sẽ không cảm thấy tôi trách,
hay đổ lỗi cho cậu.”
Thời An nghiêm túc giải thích xong, thì thử cố kéo cổ áo của
mình rời khỏi tay của Kha Càn, vốn cho rằng mình sẽ bị kéo lại đánh cho một
trận, kết quả lại dễ dàng thoát khỏi tay Kha Càn.
Kha Càn vội lùi lại phía sau hai bước, thấy đối phương không
có ý đuổi theo mới yên tâm trở về lớp học.
Chuông trường vang lên, các giáo viên lần lượt rời khỏi văn
phòng để đi đến lớp học của mình để dạy.
Kha Càn như bừng tĩnh nhìn xuống tay của mình, trong lòng
dâng lên một cảm xúc mất mát, cảm giác chua xót đau lòng trước đây lại đến rồi,
cũng nặng hơn lần trước.
Đột nhiên cậu ta có cảm giác kích động, cậu ta muốn kéo Thời
An ra ngay bây giờ và hỏi: “Có phải cậu ghét tôi không?”
Nhưng vừa mới bắt đầu nhấc chân, thì nghe thấy ngoài cửa sổ
có âm thanh, có vẻ như là một cơn gió mạnh thổi vào.
Kha Càn lại cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương đó, nhưng
cơn gió lần này không dịu dàng như lúc ở cửa văn phòng, mà lại tràn trề sức
công kích như thể biến thành một con dao sắc bén đang đâm thẳng vào cậu ta.
Cậu ta cảm thấy đau ở mắt cá chân, ngã sụp xuống.