Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 42: XÓM NÚI CỔ QUÁI 10: “THÍM”


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Những người khác đọc được tin tức thì sắc mặt cũng đầy kinh ngạc.

Bọn họ thật sự không thể ngờ đến rằng phía sau sự nhiệt tình mà dân làng đối với bọn họ, lại ẩn giấu mục đích như thế này.

Nhưng những bằng chứng trước mắt buộc bọn họ không thể không tin, đây chính là sự thật.

Lúc điện thoại di động được đưa tới trong tay của Tống Cách, Tống Cách không nhận lấy, Hoàng Chính Lâm để cậu ấy xem tin tức, Tống Cách lạnh lùng nói: “Cho dù người của làng Phúc Lâm ăn thịt người thì thế nào? Ác quỷ vẫn chưa được tiêu diệt mà?”

“Cho dù thế nào thì con ác quỷ đó hại người là sự thật, chúng ta là thầy huyền học, nhiệm vụ của chúng ta là diệt quỷ, một con ác quỷ hại người giết người, các người muốn từ bỏ nhiệm vụ sao?”

“Chuyện người ăn thịt người thuộc quyền quản lý của cảnh sát, chúng ta quan tâm chuyện trong phạm vi của mình là được.”

“Nhưng…nhưng nếu tin tức nói đều là sự thật, vậy thì con ác quỷ ở làng Phúc Lâm cũng rất có khả năng là một trong những nạn nhân khi đó.”

Lần đầu tiên Hoàng Chính Lâm phản kháng lại ý kiến của người đàn anh mà mình ngưỡng mộ, nói chuyện vẫn còn chút run: “Nếu thật sự là vì bị bọn họ hãm hại mà biến thành quỷ nên quay lại báo thù, tôi, tôi nghĩ rằng chuyện này không có vấn đề gì.”

Tống Cách liếc cậu ta một cái, khóe miệng cong lên nở một nụ cười nhạt: “Nếu cậu cho rằng không vấn đề gì vậy thì cậu không cần đi nữa, các người cũng vậy…”

Cậu ấy nhìn về phía hai người còn lại, cũng đang bị tin tức đó làm cho sốc: “Tôi cho rằng dù thế nào đi nữa thì ác quỷ cũng nên bị tiêu diệt, cho nên tối hôm nay tôi sẽ dựa theo đó mà hành động, nếu như các người cảm thấy ác quỷ vô tội vậy thì không cần đi theo tôi.”

Tống Cách nói xong thì mang theo đồ đạc, vòng qua mấy người bọn họ đi về hướng phía sau núi.

Lúc đi ngang qua Thời An, bước chân của cậu ấy hơi dừng lại một chút, để lại một câu bên tai của Thời An.

Thời An khi đó sững người tại chỗ, đợi khi Tống Cách đã đi được một đoạn đường dài, cậu mới bừng tỉnh lại.

Vừa nãy Tống Cách nói: “Tôi phải đi giết người chồng ác quỷ của cậu.”

Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ nhạt, lại thêm phía sau núi rừng rậm âm u, khi ở trong núi dường như vươn bàn tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Nhưng Tống Cách lại bước đi rất vững vàng trong màn đêm như thế.

Cậu ấy vốn không quan tâm những người khác trong đội có muốn đi cùng với cậu ấy hay không, dù sao mấy kẻ vô dụng đó có ở đây hay không đều không có gì khác biệt, đi hành động cùng cậu ấy nói không chừng còn cản trở chuyện của cậu ấy mà thôi.

Còn đối với chuyện ác quỷ vô tội.

Ác quỷ lúc còn sống có vô tội hay không, có bị hãm hại hay không, đó là chuyện của cảnh sát, không liên quan gì đến cậu ấy.

Cậu ấy muốn diệt trừ con ác quỷ này, là bởi vì con ác quỷ này không có mắt, dám động đến người mà cậu ấy để mắt tới.

Bên tai dường như có tiếng gió hú, tiếng gió càng ngày càng lớn, thổi mạnh đến nỗi mắt người cũng không thể mở được.

Đột nhiên cơn gió mạnh đó bỗng dừng lại, nhiệt độ giảm xuống.

Tống Cách ngước mắt nhìn về hướng đi phía trước, cách đó không xa xuất hiện một thanh niên mặc quần áo màu trắng, rõ ràng là một ngày trời nắng không mưa, nhưng người thanh niên đó vẫn che chiếc ô giấy dầu như cũ.

“Chính là cậu ư.” Tống Cách lạnh lùng hỏi: “Cái thứ bẩn thỉu đã đụng vào Thời An.”

Khúc Tấn Chi chậm rãi thu chiếc ô giấy dầu lại, trong nháy mắt anh ấy đã xuất hiện trước mặt Tống Cách.

“Em ấy là vợ tôi.” Khúc Tấn Chi nói: “Tôi đụng vào em ấy là lẽ đương nhiên, thuận theo lẽ tự nhiên.”

Tống Cách cười chế nhạo một tiếng: “Vợ ư? Cậu là cái thứ ngay cả con người cũng không phải, có tư cách gì mà nói ra lời này.”

“Cậu nhát gan, không dám bày tỏ tình cảm, chỉ dám giấu những dục vọng ở trong đầu, vậy thì đừng trách người khác cướp tay trên.” Khúc Tấn Chi bình tĩnh nói.

Tống Cách giống như bị ai dẫm phải chỗ đau, bừng bừng nổi giận, hành động chỉ trong chớp mắt, xung quanh chỗ bọn họ đứng đã bị vô số sợi dây màu đỏ quay quanh.

Trên những sợi dây đỏ đó có ánh sáng vàng nhạt, ngay cả tiếng gió gào thét lúc này cũng đã dừng lại, nhưng sắc mặt Khúc Tấn Chi vẫn điềm tĩnh y như cũ, không bị bất cứ ảnh hưởng gì.

“Đạo hạnh cũng không kém.” Tống Cách cười lạnh: “Nhưng đáng tiếc cậu gặp phải tôi.”

Sau núi đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau, nghe rất đáng sợ, nhưng trong làng hình như cũng không được yên bình cho lắm.

Sau khi Tống Cách rời đi, bốn người còn lại

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp