Thực hiện: Clitus x T Y T
Đột nhiên sau lưng xuất hiện người đã chết từ hai mươi năm
trước, vốn cũng không khiến cho Khúc Trạm sợ hãi, thậm chí cậu ấy còn từ từ
quay người lại đi đến chào Khúc Tấn Chi.
“Chào chú, lâu rồi không gặp.”
Theo lý mà nói Khúc Tấn Chi lớn hơn Khúc Trạm hai mươi tuổi,
nếu như vậy thì hiện nay đã ngoài bốn mươi tuổi rồi.
Nhưng anh ấy đã chết từ hai mươi năm trước, cho nên khi chú
cháu hai người bọn họ đứng cùng nhau thì vẻ ngoài của họ nhìn ra không khác
biệt nhau là mấy, thậm chí Khúc Trạm là người mà mỗi ngày đều bị mưa dập gió
vùi nên vẻ ngoài còn nhìn có vẻ trưởng thành hơn.
Nhưng nhìn khí chất của hai người thì Khúc Tấn Chi lại có
phong độ của bậc người lớn.
Khúc Tấn Chi trầm mặc nhìn Khúc Trạm, cũng không đáp lại lời
chào của cậu ấy.
Đây cũng không phải lần đầu tiên sau khi chết anh ấy gặp mặt
Khúc Trạm, lúc Khúc Trạm đến làng Phúc Lâm, anh và Khúc Trạm đã gặp mặt nhau
mấy lần.
Nhưng trong những lần gặp mặt trước đều là anh ấy để lại cho
Khúc Trạm một cái bóng, hoặc là Khúc Trạm đến sau núi đưa một thứ gì đó cho anh
ấy, chỉ giao tiếp gián tiếp.
Chính thức mặt đối mặt, thì đây là lần đầu tiên.
Qua một lúc sau, Khúc Tấn Chi di chuyển ánh nhìn xuống phía
Thời An, nhìn Thời An đang bị trói ở trên giường.
Thời An đang ngơ ngác nhìn một người một quỷ đang đứng trước
mặt mình, đang suy nghĩ mình nên làm cách nào để thoát khỏi đây thì bất ngờ bắt
gặp ánh mắt của Khúc Tấn Chi, đồng tử của Thời An không khỏi co rút lại, liền
nhìn đi chỗ khác.
Ngôi nhà nhỏ này được xây dựng ở trên sườn núi, gần đó không
có ai, lại thêm người của làng Phúc Lâm đều bị cảnh sát bắt đi rồi nên xung
quanh càng yên tĩnh hơn.
Bên ngoài căn nhà không có âm thanh gì, trong phòng sau khi
Khúc Trạm chào hỏi thì Khúc Tấn Chi cũng không thèm đáp trả, chỉ trầm mặc im
lặng.
Trong sự yên tĩnh đến quá mức như vậy, nhịp tim dù đập nhanh
hơn một chút cũng có thể nghe ra rất rõ.
Nhịp tim của Thời An đập rất nhanh, bọn họ đều nghe thấy
rồi.
Khúc Tấn Chi nhấc chân đi về phía Thời An, phá vỡ sự yên
tĩnh kỳ lạ này.
Vừa đi được một bước thì Khúc Trạm đã đứng ra một bên chặn
anh ấy lại.
“Chú nhỏ, sao chú lại lạnh nhạt như vậy, cháu chào chú một
tiếng mà chú lại không thèm để ý đến người ta.”
Khúc Tấn Chi liếc nhìn cậu ấy một cái: “Hơn hai mươi tuổi
rồi mà không biết kính trọng người lớn.”
Ý của câu này không phải là chỉ Khúc Trạm không kính trọng
anh ấy, mà là chỉ việc Khúc Trạm trói Thời An lại là hành động không biết lớn
nhỏ.
Có lẽ Khúc Trạm cũng đã hiểu rõ được ý của Khúc Tấn Chi,
cười càng suồng sã hơn.
“Chú nhỏ, con nhớ đêm hôm đó khi Thời An đến, con đã đi đến
sau núi đưa tin cho chú, con nói con rất thích cậu trai trẻ trông có vẻ mềm mại
này, con nhờ chú xem chừng cậu ấy giúp con, đừng để đám yêu quái ăn thịt người
kia ức hiếp cậu ấy.”
Khúc Trạm nhìn Khúc Tấn Chi, nở một nụ cười chưa chạm tới
đáy mắt: “Kết quả thì sao, đám quái vật ăn thịt người chưa kịp xuống tay thì đã
bị chú ức hiếp trước rồi.”
“Chú nhỏ, người mà con nhìn trúng trước, chú lại nửa đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.