“Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi.”
Dường như hệ thống vẫn luôn đợi Thời An nhận thức được vấn
đề này.
Vốn dĩ Thời An đang rất hoảng loạn nhưng nghe thấy tiếng của
hệ thống thì đã ổn định lại tinh thần, không hề cảm thấy căng thẳng, dây thần
kinh căng thẳng của cậu cũng được thả lỏng hơn.
Cậu chậm rãi nằm xuống giường lại, rồi dùng chăn cuộn tròn
bản thân lại thành một cuộn dài, sau đó hỏi hệ thống: “Vậy coi như nhiệm vụ của
tao thất bại rồi đúng không? Tiếp theo nên làm gì? Tao còn có thể thoát ra khỏi
thế giới này không?”
“Bình thường trong các tác phẩm kinh dị thì cái chết của bia
đỡ đạn được dùng để tạo nên sự nổi bật của vai diễn chính, ví dụ như mọi người
đều nói sức mạnh của quỷ rất lớn, nhưng chưa ai nhìn thấy được rốt cuộc nó mạnh
bao nhiêu, lúc này cần một bia đỡ đạn dũng cảm đứng ra khiêu khích quỷ, để mọi
người biết được con quỷ trong truyền thuyết lợi hại đến mức nào.”
“Còn ví dụ như truyền thuyết nói ở nơi nào có quỷ, mặc dù
mọi người cứ lan truyền tin đồn nhưng thật sự lại không tin sự tồn tại của quỷ,
lúc này sẽ cần có một bia đỡ đạn đi dâng mạng khiến cho mọi người phải tin là
quỷ thật sự tồn tại. Giống như ở thế giới này, tác dụng của nhiệm vụ mà cậu đảm
nhiệm.”
“Ở tòa nhà trường học cũ có tiếng đàn piano vang lên lúc nửa
đêm, đây chỉ là một tin đồn, các bạn học sinh trong trường mang nó ra để làm
một câu chuyện kinh dị trong trường để mua vui, vả lại họ đều là những người
được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, sẽ không có ai thật sự tin rằng ở tòa nhà
trường học cũ có quỷ.”
“Theo lý mà nói cậu chỉ cần thuyết phục mọi người tin rằng ở
tòa nhà trường học cũ có quỷ là được, điểm này vào lúc cậu gọi video với Kha
Càn mấy người bọn họ coi như đã hoàn thành rồi.”
“Cho nên tôi không nghĩ rằng cậu chưa hoàn thành được nhiệm
vụ.”
“Nhưng…”
Thời An nghe tới chỗ nhưng thì những ngón chân đang cuộn
tròn dưới chăn không thể không co quắp lại.
“Nhưng theo tình huống bình thường, bia đỡ đạn không có năng
lực phản kháng lại quỷ, quỷ cũng sẽ không thương xót bia đỡ đạn, trước đây mỗi
lần ký chủ của tôi hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ thoát khỏi thế giới này, cũng
chính là chết ở thế giới này.”
“Tôi chưa từng gặp qua tình huống như cậu đây… quỷ xuất hiện
nhưng không giết bia đỡ đạn.”
Câu nói cuối cùng này, hệ thống nói với giọng rất kỳ lạ.
Thời An đoán, ý của hệ thống chính là chưa từng gặp qua tình
huống quỷ có cảm tình hoặc có cảm xúc gì khác với bia đỡ đạn.
Nghĩ đến chuyện vừa nãy xảy ra ở tòa nhà trường học cũ,
dường như cơn ớn lạnh vẫn còn quanh quẩn ở cổ cậu, cậu rụt cổ lại, dùng chăn
quấn cơ thể mình càng chặt hơn.
Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân bị người quấy rầy còn
chưa đủ, vậy mà đến quỷ cũng muốn quấy rối mình.
“Bây giờ phải làm sao?” Giọng Thời An nghẹn ngào: “Theo như
mày nói, mặc dù tao không bỏ mạng ở thế giới này nhưng cũng xem như đã hoàn
thành nhiệm vụ, vậy tao cũng có thể thoát khỏi thế giới này đúng không?”
Hệ thống không lên tiếng.
Thời An ngáp một cái, ngái ngủ hỏi: “Hệ thống? 5223? Mày còn
đó không? Tao có thể thoát khỏi đây không?”
“Có lẽ không thể.”
Cuối cùng hệ thống cũng đưa ra câu trả lời.
“Tôi vừa đi xác nhận rồi, chưa từng xuất hiện tình huống bia
đỡ đạn xuất hiện trước mặt quỷ mà không bị giết chết, nếu có thì xác suất là
một trên một ngàn.”
“Vai trò của bia đỡ đạn không đáng kể, xác suất xảy ra
chuyện ngoài ý muốn rất thấp, cho nên không có kế hoạch dự phòng cho bia đỡ đạn
không hoàn thành nhiệm vụ thoát khỏi thế giới này.”
Thời An bừng tỉnh, sau khi ngủ gật đi một tí.
“Vậy, vậy tao phải làm sao?”
“Tôi đã báo cáo tình huống của cậu với cấp trên rồi, qua vài
ngày nữa có lẽ trên cục sẽ đưa ra phương án giải quyết.”
“Khi nào thì có phương án giải quyết?” Thời An hỏi.
“Tốc độ xử lý lỗi của cục quản lý rất nhanh, nhưng có hàng
vạn thế giới nhỏ, xác suất xảy ra lỗi không cao, mỗi ngày đều phải xử lý rất
nhiều vấn đề.”
“Hơn nữa trên cục sẽ ưu tiên xử lý lỗi cho nhân vật chính,
dưới nhân vật chính còn có nhân vật phụ số một, nhân vật phụ số hai, dù cho có
báo lỗi của bia đỡ đạn lên trước thì cục cũng sẽ ưu tiên xử lý vấn đề của nhân
vật chính, đợi đến khi vấn đề của tất cả nhân vật chính được giải quyết thì sẽ
xử lý đến lỗi của bia đỡ đạn.”
“Cho nên tôi cũng không có cách nào đảm bảo với cậu đến khi
nào chuyện này sẽ được xử lý.”
Dư âm của cơn buồn ngủ khi vừa mới ngủ dậy đã hoàn toàn tan
biến.
Không phải chứ, sao người khác làm cái gì cũng suôn sẻ, còn
đến lượt cậu thì đều xảy ra vấn đề?
Giống như ở thế giới thật, cuộc sống đại học của những người
khác đều rất vui vẻ, chỉ có cậu suốt bốn năm trời không dám bước ra khỏi cửa,
bởi vì bất kể khi nào cậu ra khỏi cửa, cho dù có mặc quần áo như thế nào thì
cũng đều bị người khác quấy rối.
Bởi vì muốn xin wechat của cậu mà không để cho cậu đi dễ
dàng, cứ rình rập, đến tận cửa nhà cậu điều tra thông tin cá nhân của cậu tung
ra bên ngoài, cho nên không có gì lạ khi bọn họ tự tạo dựng nhiều tin đồn khi
cậu không đồng ý đáp lại lời tỏ tình.
Còn lý do cậu xuyên không đến thế giới này là vì có người
không được cậu đáp lại tình yêu mà xiên cho cậu một dao chết tươi.
Một lần nữa Thời An ý thức được rằng cho dù đã xuyên đến thế
giới này thì tính mạng cậu cũng sẽ không an toàn.
Những bia đỡ đạn khác đều thuận lợi thoát khỏi thế giới này,
chỉ có cậu là không giống.
Thời An là một người không thể kìm chế được cảm xúc, mọi cảm
xúc vui buồn tức giận của cậu đều sẽ hiện rõ trên khuôn mặt.
Đại khái là lúc này biểu hiện trên khuôn mặt cậu quá bi
thương uất ức, cho nên hệ thống không nhịn được mà lên tiếng an ủi: “Không sao,
khoảng thời gian này cậu cứ tạm thời ở lại thế giới này, mặc dù đây là thế giới
tâm linh của quỷ nhưng nhìn cách vừa nãy con quỷ đó đối xử với cậu thì cho dù
nửa đêm nó có đến tìm cậu, nhất định cũng sẽ không làm hại cậu.”
Sau đó hệ thống nhìn thấy tâm trạng Thời An không những
không khá lên vì những lời an ủi của nó, mà ngược lại càng trở nên buồn bã hơn.
Nó định nói thêm gì đó nhưng Thời An lại kéo lấy chăn trùm
kín qua đỉnh đầu, cuộn tròn thân mình lại mặc kệ nó.
Hệ thống: “...”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Bởi vì đêm hôm trước biết được bản thân không cách nào thoát
khỏi thế giới này trong khoảng thời gian gần nhất, lại nghĩ đến việc bản thân ở
thế giới hiện thực phải chịu uất ức, cả một đêm Thời An không thể nghỉ ngơi
được, cho nên mãi đến sáng hôm sau Thời An mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên Thời An lại quên mất đi thân phận hiện tại của bản
thân là một học sinh cuối cấp, cậu vẫn nghĩ rằng tám giờ sáng lớp học mới bắt
đầu, năm giờ rưỡi bắt đầu ngủ thì vẫn có thể ngủ được thêm hai tiếng nữa, kết
quả vừa chợp mắt thì đã bị tiếng bạn cùng phòng vệ sinh tắm rửa làm cho tỉnh
giấc.
Thời An nhìn điện thoại thấy đã sáu giờ rồi.
Đúng lúc có một bạn học chui qua giường cậu với lấy đôi giày
phơi ngoài ban công vào, ngẩng đầu nhìn cậu: “Thời An, sắp muộn rồi, cậu còn
chưa xuống giường sao?”
“Mới sáu giờ mà...” Thời An nhỏ giọng phàn nàn, ý nghĩa trong
lời nói biểu thị sự hiển nhiên.
Mới sáu giờ, còn sớm mà, sao lại sắp muộn chứ?
“Thân phận hiện giờ của cậu là một học sinh vừa bước vào cấp ba.”
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Thời An chớp mắt, đột nhiên tỉnh dậy.
Đúng rồi, bây giờ cậu không phải ở thế giới của mình, cậu
xuyên không vào thế giới khác rồi.
Đã sáu giờ rồi! Ôi trời ơi!
Thời An lập tức bước xuống giường, vừa đúng lúc có một bạn
học vừa tắm xong, Thời An liền với lấy khăn tắm và cốc đi đánh răng vệ sinh cá
nhân.
Ký túc xá của trường này không tồi, ký túc xá của trường
trung học lại có phòng tắm riêng.
Thời An là người dậy muộn nhất, đợi đến lúc cậu từ nhà vệ
sinh bước ra thì năm bạn cùng phòng khác đã chuẩn bị xong rồi.
Vừa nãy mấy bạn cùng phòng đều vội vàng tắm rửa vệ sinh các
nhân nên không ai để ý đến Thời An, lúc này đã chuẩn bị xong vừa định nói với
Thời An là bọn họ đi trước, bỗng nhìn thấy Thời An vội vàng bước ra từ phòng
tắm vẫn chưa kịp lau khô nước trên mặt.
Năm người họ như đứng hình tại chỗ.
Thời An thấy bọn họ không có động tĩnh gì, nghĩ rằng họ đang
chờ cậu thì vội nói: “Tôi xong ngay, tôi xong ngay đây, mặc quần áo là xong
rồi.”
Nói xong cậu liền cởi đồ đi ngủ ra, đặt đồng phục trường lên
trên bàn.
Thời An vội vàng mặc xong quần áo, quay đầu lại thì thấy năm
người bạn học vẫn đang sửng sốt nhìn mình.
Lúc này trời đã sáng rồi, lại thêm bọn họ cần đi ra ngoài
cho nên đều đã tắt đèn, dù vậy vẫn không thể che giấu được nét ửng đỏ trên
khuôn mặt bọn họ, cả cổ cũng đỏ bừng lên rồi.
Bốn bạn học dường như thấy ngại nên khẽ quay đầu đi chỗ
khác, còn có một người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thời An, giống như một con
chó sói đói khát lâu ngày đang chờ săn mồi.
Ánh nhìn này khiến tim Thời An như hụt đi một nhịp.
Cậu có linh cảm không lành.
“Chuyện đó, tôi xong rồi, chúng ta đi được chưa?” Thời An
nhỏ giọng nhắc nhở.
Năm người đó giống như vừa tỉnh mộng, sờ vào cổ hắng giọng,
như che giấu sự xấu hổ vừa rồi.
“Đi thôi đi thôi, buổi sáng là lớp tự học, đi trễ sẽ không
còn cơm ăn đâu.”
Người nói chính là người vừa nãy nhìn chăm chú vào Thời An,
hệ thống nói với cậu đây là trưởng ký túc xá của ký túc xá cậu ở, tên là Du Phi
Trần.
Du Phi Trần đi ra cửa trước nhưng đến cửa thì không đi, đợi
Thời An đi ra sau cùng thì cậu ấy mới bắt đầu dùng chìa khóa để khóa cửa phòng,
sau đó đi theo năm người bọn họ.
Sáu người đến căn tin mua đồ ăn sáng trước, sau đó vội vã
chạy đến lớp học, khi họ đến giáo viên đã ở trong lớp.
Chủ nhiệm là một cô giáo trung niên, dạy toán.
Chủ nhiệm nhìn thấy Thời An thì nheo mắt lại không cho cậu
quay về chỗ ngồi, lập tức phạt cậu đứng ngoài cửa lớp học.
Thời An đoán được lý do bị giáo viên phạt là vì chuyện tối
qua, cậu là học sinh giỏi và chăm ngoan suốt hai mươi mấy năm qua, chưa từng bị
phạt đứng trước cửa lớp.
Cơ thể cậu có chút co quắp lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời
khỏi lớp ra đứng ngoài hành lang.
Tòa nhà trường học cấp ba gần với ký túc xá, tổng cộng có
bốn tầng, mỗi tầng năm lớp, cộng với một văn phòng của giáo viên.
Thời An ở lớp đầu tiên, còn văn phòng của giáo viên ở sau
lớp thứ năm. Ngoài hành lang có rất nhiều người đi qua đi lại, lúc bắt đầu cậu
không thấy những gì đang xảy ra ở bên ngoài văn phòng nhưng khi đi đến gần mới
thấy có rất nhiều người đang đứng trước cửa văn phòng.
Chính là đám người của Kha Càn đêm qua.
Thời An dừng lại một chút rồi từ từ đi qua, đứng dựa vào cửa
văn phòng.
Cậu muốn giữ khoảng cách với mấy phần tử nguy hiểm đó nên
đứng ra xa một chút.
Lúc Thời An bước tới lớp thứ hai thì Kha Càn đã nhìn thấy
cậu rồi, không biết là vì sao, thị giác của cậu ta vốn dĩ không tốt như vậy,
nhưng trong nháy mắt đã nhìn thấy Thời An giữa một đám người.
Cậu ta cảm thấy Thời An rất dễ nhận ra, lúc Thời An đang trên
đường đi đến chỗ này, tất cả mọi người đều lén chạm vào hoặc nhìn chăm chú cậu,
bất kể là nam hay nữ.
Không biết tại sao lúc mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Thời
An, cậu ta lại có một khát khao cháy bỏng.
Cậu ta muốn móc mắt những kẻ nhìn chằm chằm vào Thời An.
Sự căm phẫn này lên tới cực điểm khi Thời An đi đến nhưng
lại đứng cách xa cậu ta khoảng chừng hai mét.
Sau khi Thời An qua đó đứng thì cúi đầu xuống như giả làm
một con đà điểu, chiếc cổ trắng nõn thon thả phơi bày toàn bộ dưới ánh mắt của một
kẻ cao một mét chín như Kha Càn.
Kha Càn nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, bỗng dưng đấm mạnh
vào tường, Thời An bị cậu ta làm cho giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu
ta, chỉ nhìn thấy Kha Càn vô cùng tức giận nhìn cậu nói: “Đứng xa như vậy làm
gì? Vẫn còn uất ức chuyện đêm qua sao? Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng,
lại không phải lỗi của một mình tôi!”
Thời An mím môi.
Kha Càn là một người cao to vạm vỡ, còn cậu thì thân hình
lại gầy gò không thể so bì được, nên chỉ đành im lặng không nói gì.
Nhưng cậu cũng không phải người giỏi che giấu cảm xúc, cho
nên trong ánh mắt liền xuất hiện sự ác cảm.
Kha Càn bắt gặp ánh mắt cậu thì hì hục “Má” một tiếng.
Còn cáu kỉnh hơn.