Thực hiện: Clitus x T Y T
Bàn
tay đang che mắt bên phải đã rời đi, thế giới trong mắt Thời An lại trở thành
một mớ hỗn loạn, bên trái thì đầy đồ đạc, bên phải thì trống không.
Cậu
ngốc, cũng dễ xúc động, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cậu hoàn toàn quên mất
vừa nãy tại sao mình lại khóc, chỉ nhớ rằng Giải Trình thật sự rất đáng thương.
Mấy
người đó tại sao lại đối xử với Giải Trình như vậy chứ?
Một
đám hung thủ lại còn mặt mũi để đi đổ tội ngược lại cho nạn nhân, đổ lỗi cho
nạn nhân sau khi chết đi đã lật tẩy tội ác của bọn họ, thật sự từ trước đến này
chưa từng gặp qua kẻ nào độc ác đến vậy.
Thời
An thật sự rất tức giận, có lẽ là vì sự đồng cảm của cậu quá mạnh mẽ, trong lòng
cậu ấy thật sự có cảm giác đồng cảm sâu sắc.
Như
thể bản thân mình cũng đã gặp phải những chuyện y như vậy.
“Cái
ông hiệu trưởng đầu hói đó là do tôi giết.”
Giải
Trình giơ tay lên vuốt nhẹ mắt trái của Thời An, một làn hơi nóng lướt qua,
những lá bùa và trận pháp biến mất trong mắt của Thời An.
Thời
An không thích ứng kịp nên chớp mắt, Giải Trình lại nhéo cằm của Thời An rồi
xoay đầu cậu lại: “Tôi giết ông ta là vì ông ta hại tôi trước, tôi là vì báo
thù cho nên cậu đừng sợ tôi, cũng đừng cảm thấy là tôi tùy tiện giết người vô
tội.
Cậu
ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như cậu đồng ý vĩnh viễn ở
lại nơi này cùng tôi, tôi sẽ đồng ý với cậu không đi hại người nữa, cũng có thể
làm cho tin đồn chuyện kinh dị đó biến mất.”
Thời
An nhìn cậu ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy lần đầu tiên xuất hiện một biểu
hiện khác ngoài sự sợ hãi, chính là hoài nghi.
Cậu
nhìn Giải Trình với khuôn mặt vô cùng khó hiểu: “Tại sao cậu phải đồng ý với
tôi là không đi hại người chứ?”
Giải
Trình nhướng mày: “Không phải là cậu sợ sao? Sợ tôi giết người, sợ tôi báo thù,
cậu nhát gan như vậy, tôi có thể miễn cưỡng vì cậu mà không báo thù nữa, nhưng
cậu phải mãi mãi ở bên cạnh tôi.”
Thời
An nghe thấy thì chau mày, dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn Giải Trình.
“Tôi
sợ cậu không phải vì cậu đi báo thù, mà bởi vì cậu luôn im lặng xuất hiện bất
ngờ sau lưng tôi, còn bắt nạt tôi thô bạo như vậy…”
Dưới
ánh mắt quan sát của Giải Trình, Thời An nói nửa câu sau rất nhỏ, gần như là
không phát ra tiếng.
“Hơn
nữa tôi cũng cảm thấy cậu nên đi báo thù!” Thời An liền nói tiếp: “Mấy người đó
đối xử với cậu tệ như vậy, cậu nên đem những kẻ đã giết hại cậu và đồng bọn của
chúng giết rồi xé xác họ ra!”
“Cho
dù tôi thật sự yêu cầu cậu đừng đi báo thù thì cậu cũng không nên đồng ý, cậu
nên kiên quyết từ chối, sau đó khiến cho những kẻ đã hại chết cậu phải trả giá
đắt.”
“Bây
giờ cậu dưới hình thái của một con quỷ cô độc lang thang ở nhân gian, là bởi vì
oán hận của cậu, oán niệm của cậu chính là báo thù, nếu như không báo thù thì
chẳng phải những đau khổ mà cậu đã chịu đựng đều vô ích sao?”
“Vậy
mà cậu lại dễ dàng muốn từ bỏ chuyện báo thù, cậu cũng qua mất tỉnh táo rồi.”
Thời
An vừa nói vừa kích động, vừa nói vừa vô thức lắc đầu, bộ dạng như hận sắt
không thể thành thép.
Giải
Trình cười rồi, nghiêng người về phía trước rồi cắn nhẹ môi cậu một cái, trên
môi của Thời An liền hiện ra dấu răng.
“Tôi
không tỉnh táo sao? Tại sao tôi không tỉnh táo cậu còn không biết ư?” Giải
Trình nghiến răng: “Lúc không có cậu ở bên cạnh, tôi tỉnh táo hơn bất cứ ai.”
Nói
rồi cậu ấy lại chườm người lên, Thời An có vẻ uất ức né về phía sau.
Có
lẽ cậu cũng biết rõ tâm ý trong lòng Giải Trình đối với cậu như thế nào, trong
lòng thầm oán: Tự mình tương tư mà còn muốn trách cậu.
Giải
Trình nhéo eo cậu một cái rồi kéo cả người cậu ôm vào lòng: “Nghĩ gì vậy? Trong
lòng đang nói xấu tôi có đúng không?”
Thời
An vội lắc đầu: “Không có, tôi không có.”
Giải
Trình còn đang muốn tìm một cái cớ gì khác để lợi dụng Thời An, kết quả nghe
thấy có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền lên.
Tiếng
bước chân vội vã, vừa đi được vài bước đã chạy nhanh lên lầu bốn, Thời An cũng
nghe thấy âm thanh này liền nhìn ra ngoài cửa.
Một
tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa được mở ra, Du Phi Trần đứng ở cửa thở hổn hển,
nhìn một người một quỷ đang ở trong căn phòng.
Khi
nhìn thấy tư thế của hai người họ, cơ miệng và cơ hàm của Du Phi Trần căng
cứng.
Thời
An bị sự xuất hiện đột ngột của Du Phi Trần làm cho giật mình, chú ý tới mình
vẫn còn đang ngồi trên đùi của Giải Trình, cảm giác xấu hổ dâng lên từ tận đáy
lòng, cậu cử động cơ thể muốn đứng lên.
So
với sự khó chịu của Thời An thì Giải Trình lại đắc ý vô cùng, bị người khác nhìn
thấy cậu ấy cũng không thấy ngại, mà thay vào đó ôm Thời An chặt hơn một chút,
tay đặt lên hông của Thời An một cách rất khoa trương, mấy đầu ngón tay còn mơn
trớn mông cậu.
Dường
như sợ Du Phi Trần nhìn không rõ nên Giải Trình xoay người theo một góc khác để
đối phương thấy rõ Thời An đang ngồi trong lòng cậu ấy như thế nào.
“Có
hơi nhanh so với tôi nghĩ, cậu cũng không vô dụng đến vậy.” Giải Trình nói một
cách lười biếng.
Du
Phi Trần nắm chặt hai tay đang buông lỏng, siết chặt nắm đấm, tiếng xương cốt
vang lên răng rắc.
Du
Phi Trần dường như hít một hơi thật sâu, cậu ấy thở phập phồng vài hơi rồi mới
lấy lại bình tĩnh.
___ Truyện được edit và đăng tải
miễn phí tại T Y T___
Cậu
ấy nhìn Thời An, rồi nói với giọng ấm áp: “Cậu bị dọa sợ rồi đúng không, đừng
sợ, tôi đến rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Chậc”
Giải Trình nghe thấy lời này thì phát ra tiếng chậc lưỡi: “Cậu muốn bảo vệ ai?”
Cậu
ấy ghé sát vào cổ của Thời An rồi hít một hơi thật mạnh: “Dựa vào cậu, cậu có
thể bảo vệ được ai chứ?”
Hành
động này thật sự quá khiêu khích, Du Phi Trần không dễ gì mới kìm nén được ngọn
lửa đang bốc lên trong lòng, bây giờ lại bị khơi dậy lên, đã vậy càng mãnh liệt
hơn.
Cậu
ấy không nhịn được nữa, không biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện lá bùa,
ném một lá bùa về phía Giải Trình.
Giải
Trình di chuyển nhanh hơn, cậu ấy đặt Thời An xuống ghế đàn piano, bắt lấy lá
bùa bằng tay không.
Cũng
không biết là đã dùng cách gì, Thời An không nhìn rõ, dù sao lúc cậu phản ứng
lại thì mặt đất dưới chỗ Du Phi Trần đang đứng đã bị nứt.
Du
Phi Trần liền nhảy ra xa.
Sau
đó là một người một quỷ đấu với nhau, quả thực so với người đánh với người thì
thú vị hơn rất nhiều, bọn họ đều không đứng yên trên mặt đất để đánh nhau, mà
bay giữa không trung đánh.
Lớp
học cũng vì bị đánh trúng mà mấy bức tường cũng xuất hiện những hư hại với mức
độ khác nhau, chỉ có vị trí đặt đàn piano, cũng chính là chỗ Thời An ngồi là
còn nguyên vẹn.
Thời
An nhìn thấy hai người bọn họ đấu với nhau ngày càng ác liệt, có chút lo lắng
muốn đứng lên, cũng muốn ngăn cản, nhưng cuộc chiến giữa những người có phép
thuật và gần như bất tử thì cậu đâu dám đến gần, chỉ còn cách đứng một bên hét
lớn: “Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa!”
Câu
này dường như có chút tác dụng, Giải Trình liếc nhìn về phía cậu một cái, rồi
dùng lực đá mạnh vào bụng của Du Phi Trần một cái, sau đó quay trở lại bên cạnh
của Thời An.
Du
Phi Trần bị đá bay ra, cơ thể đập mạnh vào tường sau đó ngã xuống.
Giải
Trình với vẻ mặt lo lắng nhìn xuống Thời An: “Hét cái gì? Sợ à? Sợ tôi đánh
chết cậu ấy sao?”
Thời
An không trả lời câu hỏi đó, mà chỉ hỏi: “Lúc trước cậu ấy là đồng bọn của kẻ
giết cậu sao?”
“Đúng”
Giải Trình nói: “Đem tôi phong ấn ở nơi này, gia đình bọn họ là người đóng góp
nhiều nhất.”
“Ồ..”
Thời An có vẻ bớt lo lắng hơn: “Vậy cậu muốn đánh thế nào cũng được.”
Giải
Trình nhịn không được mà bật cười thành tiếng, tâm tình u ám cũng vì sự thiên
vị của Thời An mà trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.
Dây
thần kinh căng thẳng của cậu ấy cũng được buông lỏng, xoa nhẹ đầu của Thời An,
làm cho mái tóc mềm mượt cũng bay nhẹ trước khi cậu ấy dừng tay lại.
Không
biết là vì lý do gì đó, sau khi hai người họ dừng đánh nhau thì lớp học lại trở
lại trạng thái ban đầu.
Giải
Trình đi về phía của Du Phi Trần, cúi đầu xuống nhìn cậu ấy rồi nói: “Cậu nghe
thấy chưa? Thời An nói rồi, trước đây cậu cùng đồng bọn phong ấn tôi, cho nên
cậu ấy bảo tôi có thể tùy ý đánh cậu.”
“Cậu
muốn bảo vệ cậu ấy, cũng không xem thử người ta có chịu để cho cậu bảo vệ hay
không.”
Du
Phi Trần phun máu trong miệng ra, cố đứng vững trên mặt đất, cậu ấy cau mày
nhìn chằm vào Thời An.
“Cậu
tin cậu ấy sao?” Giọng của cậu ấy có chút khàn khàn: “Không phải tôi đã từng
nói với cậu, cậu ấy từng giao dịch với tôi, cậu ấy đang lừa cậu.”
“Những
thứ cậu nhìn thấy đều là cậu ấy muốn cậu nhìn thấy, không phải là thật, cậu ấy
dùng mọi thủ đoạn để có được cậu, đợi khi cậu theo cậu ấy rồi thì cậu ấy sẽ bộc
lộ bản chất thật, cậu ấy sẽ không đối xử tốt với cậu.”
Thời
An cũng quay đầu lại nhìn Du Phi Trần: “Vậy cậu nói xem, Giải Trình bị người ta
hại chết là thật hay không? Các người nhốt cậu ấy lại không cho cậu ấy báo thù,
cũng là thật đúng không?”
Du
Phi Trần muốn nói không phải, nhưng không biết vì sao nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm
của Thời An đột nhiên cậu ấy không thể nào nói dối được.
“Là
thật.” Cậu ấy vội giải thích: “Nhưng phong ấn cậu ấy cũng là chuyện bất đắc dĩ,
là một con quỷ đầy oán hận, cậu ấy sẽ không thể khống chế được mong muốn giết
người của mình.”
“Nếu
như không phong ấn cậu ấy, cậu ấy không những đi báo thù mà thậm chí cậu ấy sẽ
giết toàn bộ người trong trường.”
“Nếu
như lựa chọn nhốt cậu ấy lại là vì bảo vệ mọi người, vậy là không sai.”
Nghe
thấy lời này của Thời An, trái tim của Giải Trình như thắt lại, quay đầu lại
nhìn cậu.
Thời
An nói tiếp: “Nhưng sau khi cậu ấy bị nhốt lại, tại sao các người lại không
giúp cậu ấy báo thù? Tại sao không đi báo cảnh sát, đem chuyện cậu ấy bị giết
hại nói ra, tại sao không để những kẻ đã hại cậu ấy chịu sự trừng phạt của pháp
luật?”
“Còn
nữa, nhốt cậu ấy lại không để cậu ấy đi hại người khác, có cần phải để cậu ấy
mỗi ngày đều trải qua cái chết đau đớn một lần nữa.”
Giọng
Thời An nói ra rất nhỏ, nếu như không phải căn phòng này trống, xung quanh lại
không có âm thanh gì, thì có thể cậu nói gì người khác đều không thể nghe thấy.
Nhưng
những lời này khi rơi vào tai của hai người bọn họ, lại nặng như ngàn cân.
Khi
Giải Trình nghe thấy những lời này, nó chính là chứng cứ cho việc Thời An ủng
hộ cậu ấy.
Khi
Du Phi Trần nghe thấy những lời này, nó lại chính là bằng chứng để Thời An kết
án tử hình cậu ấy.
Du
Phi Trần tự cười chế giễu mình: “Cho nên cậu chọn cậu ấy đúng không?”
Thời An có chút không hiểu: “Cái gì gọi là chọn
cậu ấy? Tôi không chọn ai hết, tôi chỉ cảm thấy giúp nạn nhân báo thù là việc
đương nhiên.”