Thực hiện: Clitus x T Y T
Giải
Trình ngồi xuống bên cạnh Thời An, lúc cậu ấy vừa có ý muốn ngồi xuống thì
những sợi dây xích bằng sắt có suy nghĩ kia bắt đầu tự giác rời khỏi vị trí của
nó.
Ghế
của đàn piano không lớn, sau khi hai người con trai ngồi lên thì đã chật chội
hơn rồi.
Giải
Trình nghiêng người, dựa vào người của Thời An, đưa mũi ghé sát vào cổ của Thời
An, nhẹ nhàng ngửi lấy hương trên cổ cậu.
Cậu
ấy uể oải hỏi: “Không phải vẫn sợ tôi sao? Tại sao còn tin tôi?”
Cậu
ấy cao hơn Thời An rất nhiều, thân hình cũng cường tráng hơn Thời An, lại cố ý
giả vờ yếu đuối dựa vào Thời An như vậy, có chút cảm giác ngô không ra ngô,
khoai không ra khoai.
Mặc
dù Thời An ngốc nhưng cũng rất biết quan sát lời nói và biểu cảm, cậu có thể
cảm nhận được rằng lúc này Giải Trình đã bình tĩnh lại.
Mặc
dù con quỷ hung ác khi bình tĩnh lại cũng sẽ ức hiếp cậu nhưng ức hiếp lúc tỉnh
táo cũng sẽ không xuất hiện tình huống như hiếp trước rồi giết sau.
Không
nhận được câu trả lời ngay sau đó khiến cho Giải Trình thấy không hài lòng, cậu
ấy cắn vào cổ của Thời An một cái: “Nói.”
Có
chút đau như bị kim châm, có chút nhột, vết cắn không quá nặng nhưng cũng để
lại dấu vết.
Thời
An rụt cổ lại, giọng run run nói: “Không vì sao hết, chỉ là cảm thấy như vậy.”
“Cảm
thấy giấc mơ rất chân thực, cảm thấy phản ứng và biểu lộ cảm xúc của cậu trong
giấc mơ cũng đều rất chân thực.”
Giải
Trình không thèm nghe, có chút không hài lòng, chỉ dựa vào người của Thời An,
vươn tay ra ôm người ta vào lòng.
Lúc
này cậu ấy bắt đầu cảm thấy mấy dây xích sắt đó thật phiền phức, không còn kiên
nhẫn nữa mà mấp nhẹ môi, mấy dây xích sắt đó lập tức tự giác thu về.
Bắt
đầu được tự do lần nữa, còn chưa kịp động đậy thì Thời An bị túm lấy eo bế cả
người lên, ngồi trên đùi của Giải Trình.
Cảm
nhận được cơ bắp cuồn cuộn trên đùi của đối phương, Thời An khó chịu nhúc nhích
mông, lập tức mông bên trái bị tát một cái giống như là đánh phạt.
Lực
không mạnh nhưng cũng không nhẹ, bị đánh nên Thời An liền sững sờ, không dám
nhúc nhích nữa.
Tư
thế này đúng là được thiết kế riêng để cho Giải Trình dễ lợi dụng cậu hơn, cậu
ấy vòng một tay qua eo của Thời An, tay còn lại không yên phận mà sờ mó người
Thời An.
Sờ
từ trên xuống dưới rồi lại sờ từ dưới lên trên, thậm chí còn thò tay vào bên
trong quần áo để sờ, Thời An không dám cử động cũng không dám oán trách, chỉ có
thể cắn môi im lặng chịu đựng.
Qua
một lúc sau Giải Trình mới cảm thấy là sờ mó đủ rồi, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Cậu tin là tốt rồi, mấy chuyện tôi để cậu mơ thấy quả thực đều là sự thật.”
Cậu
ấy dừng lại một chút rồi lại nói: “Nếu như cậu không tin, tôi…”
Những
từ cuối cậu ấy nói rất nhỏ gần như là thì thầm nên Thời An không nghe rõ.
Mặc
dù mấy từ đó nghe không được rõ nhưng Thời An cũng thấy rõ được qua biểu hiện
trong ánh mắt của Giải Trình, nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Giải
Trình rút tay từ trong quần áo của Thời An ra, rồi thay cậu cài lại nút áo đàng
hoàng.
Thực
ra cậu ấy thích Thời An không mặc gì hơn, nhưng ở đây không có gì sưởi ấm, lại
vì bản thân đang ở đây cho nên phòng học còn lạnh hơn so với bên ngoài, cậu ấy
sợ Thời An sẽ lạnh nên thay Thời An mặc lại quần áo.
Thời
An ngồi ngoan ngoãn, hai tay không dám cử động chỉ đành đặt lên đầu gối.
Đợi
đến khi tất cả nút áo đã được cài lại, cậu mới rụt rè ngẩng đầu lên nhìn Giải
Trình với ánh mắt đầy mong đợi.
Chuyện
cần hỏi cũng hỏi xong rồi, sờ…có lẽ cũng sờ đủ rồi nhỉ, không biết có thể để
cậu đi được chưa.
Giải
Trình bị dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu làm cho bật cười, cậu ấy há to miệng cắn nhẹ
vào chóp mũi của Thời An.
“Sao
lại ngoan như vậy…”
Thời
An khó chịu di chuyển mũi, không dám né tránh, ánh mắt càng mong đợi hơn, giống
như đang âm thầm cầu xin.
Ánh
mắt Giải Trình tối sầm lại, đột nhiên nhéo mạnh eo của Thời An rồi nghiến răng
nói: “Không muốn tôi làm cho cậu khóc thì đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó.”
Thời
An sửng sốt trước sự thay đổi thái độ đột ngột này, không dễ gì hốc mắt mới khô
bây giờ lại giàn giụa nước mắt.
Cậu
cố ra sức cắn chặt môi dưới, cố gắng không bật khóc.
Thời
An cảm thấy bản thân tủi thân đến sắp chết rồi, sao lại hung dữ như vậy, sao
lại hung dữ với cậu như vậy chứ.
Rõ
ràng là Giải Trình tự mình thay đổi thái độ, lật mặt còn nhanh hơn lật sách,
sau đó còn trách cậu.
Nói
chuyện thì không cho nói, vừa nói thì đã động tay động chân, dùng ánh mắt biểu
thị thái độ, cũng đâu cần tỏ vẻ hung dữ đến vậy.
Thời
An cúi mắt xuống, nước mắt âm thầm lăn dài trên má.
Hai
tay đang đặt trên đầu gối của cậu vô thức đan vào nhau, bởi vì dùng lực nên mấy
ngón tay đều tái nhợt.
Nước
mắt cứ thế mà rơi xuống khiến cho trong tim Giải Trình có cảm giác như bị thắt
lại, có chút cảm giác đau xót.
Thật
kỳ lạ, tim của cậu ấy đã ngừng đập rất lâu rồi, suốt bốn năm qua cũng không cảm
nhận được cảm giác đau đớn là gì, thật không ngờ đến còn có thể cảm nhận sự đau
lòng một lần nữa.
Đây
là điều mà cậu ấy chưa từng trải qua lúc còn sống.
___ Truyện được edit và đăng tải
miễn phí tại T Y T___
Thời
An giống như được làm bằng nước, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra, lúc bắt đầu
Giải Trình lau nước mắt cho cậu, nhưng cứ lau mãi không sạch cho nên cậu ấy
càng cáu kỉnh và mất bình tĩnh hơn.
Nhưng
khi nhìn thấy vẻ mặt tủi thân chóp mũi ửng đỏ của Thời An, sự tức giận trong
lòng cậu ấy đột nhiên tan biến đi, chuyển thành tự trách.
Nổi
cáu làm gì chứ? Cậu bé nhát gan bị dọa nên lại khóc, buông cậu ra không phải là
được rồi sao?
Cậu
ấy càng nổi cáu Thời An sẽ càng sợ cậu ấy, càng muốn xa lánh cậu ấy, cuối cùng
người hối hận chính là cậu ấy.
Đã
nhận được câu trả lời mà mình muốn, biết rằng Thời An đồng ý tin tưởng cậu ấy,
vậy thì cậu ấy nên thay đổi tính tình nóng nảy của mình mới phải.
Giải
Trình nhích lại gần hơn một chút, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của
Thời An, thái độ dịu dàng lại: “Đừng khóc nữa, tôi cho cậu xem một thứ.”
Cậu
ấy nhẹ nhàng nhấc cằm của Thời An lên, hôn nhẹ lên mắt trái của cậu, sau đó để
cậu nhìn về phía bên kia của phòng học.
Đầu
của Thời An bị xoay qua đó, chỉ thấy mắt trái nóng lên rồi liền nhìn thấy thứ
trước mà trước đó cậu không hề chú ý tới.
Chính
xác mà nói đó chính là thứ trước đó không thể nào nhìn thấy được.
Căn
phòng học trống trải dán đầy những lá bùa màu vàng, những hình vẽ được vẽ bằng
chu sa trên tường, và vô số sợi dây dệt màu đỏ trong không trung.
Thế
giới mà bây giờ Thời An nhìn thấy vô cùng hỗn loạn, bởi vì cảnh tượng này chỉ
có mắt trái nhìn thấy, cũng chính là con mắt được Giải Trình trao cho năng lực
mới có thể nhìn thấy, còn con mắt bên phải thì không thể thấy.
Cho
nên bây giờ trong mắt cậu tồn tại hai thế giới.
Mắt
trái là những trận pháp và bùa dày đặc, còn mắt phải chỉ nhìn thấy căn phòng
học trống trải.
Bởi
vì để Thời An dễ dàng nhận thấy sự khác biệt trong phòng học, Giải Trình đưa
tay lên che mắt phải của Thời An.
Bây
giờ Thời An chỉ còn nhìn thấy trận pháp khiến người ta nổi da gà kia thôi.
Giải
Trình với thái độ rất thân mật ghé sát tai giải thích với cậu: “Sau khi tôi
chết đã trở thành quỷ, mỗi đêm đều ở trong lớp học này chơi piano, có lẽ là
chơi đàn được khoảng một tuần thì hơn một nữa các bạn học sinh đều không dám đi
học nữa.”
“Cũng
trong khoảng thời gian đó các trường học cấp ba đều rầm rộ lan truyền tin đồn
về tiếng đàn lúc nửa đêm, nỗi sợ hãi của mọi người khiến cho sức mạnh của tôi
được gia tăng.”
“Tôi
định sẽ báo thù kẻ đã giết mình, nhưng cái ông đầu hói kia lại hành động nhanh
hơn tôi một chút, ông ta mời các vị đại sư đến thiết lập trận pháp giam cầm
tôi, chính là cảnh tượng cậu đang nhìn thấy.”
“Tôi
bị nhốt ở nơi này không thể bước ra khỏi lớp học dù là một bước, chỉ khi kim
đồng hồ điểm chỉ mười hai giờ lúc nửa đêm tôi mới có thể xuất hiện, xuất hiện
cũng chỉ có thể xuất hiện nhiều nhất là mười phút.”
“Chính
là những gì cậu nhìn thấy khi lần đầu đến đây, tôi chỉ xuất hiện một chút sau
đó liền biến mất.”
Ông
đầu hói mà Giải Trình nhắc đến chính là thầy hiệu trưởng.
Sau
nhiều lần nói chuyện với nhau Thời An mới phát hiện ra Giải Trình chính là cái
kiểu người có tính cách hay nói những lời cay độc, thích gọi người khác với
những biệt danh, mà còn là những biệt danh rất khó nghe.
“Cậu
có biết tôi đã trải qua bốn năm này như thế nào không?” Giải Trình tiếp tục
nói: “Tôi bị nhốt ở nơi nhỏ bé như vậy, ông đầu hói đó ghét tôi vì tôi đã biến
thành quỷ và làm ra mấy chuyện kỳ dị đó, cản trở việc ông ta tuyển sinh, cho
nên đã để mấy vị đại sư đó không biết đã tạo ra trận pháp gì, khiến tôi mỗi
ngày đều lặp lại cái chết của mình.”
“Cuối
cùng mỗi ngày vào lúc sáu giờ chiều tôi lại phải trải qua cảm giác bị lửa thiêu
chết một lần nữa, từ phẫn nộ không cam tâm của lúc bắt đầu, tới tuyệt vọng, rồi
cuối cùng là trở nên tê liệt.”
Mặc
dù Giải Trình nói rất nhẹ nhàng nhưng Thời An không dám nghĩ về nó.
Cậu
đã tận mắt chứng kiến cảnh Giải Trình trải qua cái chết, nỗi đau bị lửa thiêu
chết một lần thôi cũng đã đủ đau đớn, Giải Trình lại phải lặp đi lặp ngày mỗi
ngày.
Ngoại
trừ nỗi đau chết chóc thì điều tra tấn Giải Trình nhất chắc có lẽ là nỗi tuyệt
vọng sau khi chết.
Vụ
giết người lại bị che đậy thành một sự cố ngoài ý muốn, hung thủ giết người
không bị trừng phạt, những kẻ ác không phải trả giá cho sự tội ác của mình mà
ngược lại còn hãm hại, người chết rồi cũng không để họ được yên.
“Sau
khi tôi chết được một năm thì mấy người thầy pháp kia đã tới trường học để hành
động, sợ tôi chạy mất nên mỗi ngày đều củng cố trận pháp cho chắc chắn.”
“Sau
này có thể là vì thấy tôi thực sự không có cách nào ra ngoài được cho nên mấy
thầy pháp mới lộ ra vẻ tự phụ, cũng không thèm quan tâm đến tôi nữa, tần suất
đến tòa nhà trường học cũ từ mỗi ngày một lần trở thành mỗi tuần một lần, cuối
cùng trở thành ba tháng một lần.”
“Bởi
vì bọn họ buông lỏng nên tôi mới có thể phá bỏ trận pháp, năm thứ ba sau khi
chết oán khí của tôi cuối cùng cũng phá vỡ được trận pháp.”
“Sau
khi phá vỡ những xiềng xích đó tôi đã không lập tức đi báo thù, mà thay vào đó
là lựa chọn nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Mỗi
ngày tôi chỉ ra ngoài mười phút, để chuyện tâm linh ở tòa nhà trường học cũ
được truyền ra ngoài, trở thành chuyện kinh dị, tích lũy nỗi sợ hãi của mọi
người, tăng cường sức mạnh cho chính tôi.”
“Sau
hai năm tôi lại xuất hiện ở tòa nhà trường học cũ, lúc mới đầu mấy thầy pháp đó
rất coi trọng chuyện này, sau đó họ phát hiện tôi chỉ có thể ra ngoài mười phút
nên cũng không thèm quan tâm nữa.”
“Tôi
vẫn còn nhớ lời của bọn họ nói lúc đó, bọn họ thích nhìn dáng vẻ của tôi chật
vật bất lực, giống như một con chó dữ bị gãy chân, thậm chí bọn họ còn chủ động
bỏ một ít trận pháp chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ của tôi mỗi ngày chỉ
xuất hiện được mười phút sau đó không thể không biến mất.”
Giải
Trình nói đến đây thì dừng lại.
Thật
ra cậu ấy vẫn chưa nói xong, cậu ấy vẫn chưa nói chỉ xuất hiện mười phút là cậu
ấy cố ý bày ra dáng vẻ đó để đánh lừa mấy thầy pháp kia, mục đích là để đám ngu
ngốc đó buông lơi cảnh giác, nếu cậu ấy muốn phá trận pháp của bọn họ thì đã
phá vỡ từ sớm rồi.
Mà
câu chuyện kinh dị trong khuôn viên trường nửa thật nửa giả cũng khiến người ta
duy trì nỗi sợ mơ hồ về cậu ấy, thực lực của cậu ấy cũng tăng lên nhờ hấp thụ
những nỗi sợ này.
Sở
dĩ cậu ấy không ra tay là vì chờ đợi cơ hội mà thôi.
Giải
Trình vốn từ trước tới nay không biết an ủi người khác, lúc còn sống cậu ấy
cũng không có kỹ năng này.
Nhưng
cậu ấy rất biết giả vờ, biết giả vờ lạnh lùng, biết giả vờ yếu đuối, biết dành
lấy cảm tình của người khác.
Cậu
ấy không biết nên làm thế nào để Thời An không khóc nữa nhưng cậu ấy biết
chuyển hướng sự chú ý của Thời An, cũng biết làm thế nào để một người mềm lòng
như Thời An cảm thấy thương xót cho cậu ấy.
Cho
nên cậu ấy lựa chọn càng khoét sâu hơn vết thương lòng của mình, cố ý thể hiện
bản thân mình rất đáng thương.
Sự
thật đã chứng minh mánh khóe này của cậu ấy có hiệu quả, nhìn xem, Thời An bắt
đầu cảm thấy đau lòng vì cậu ấy rồi.
Cậu
ấy hiểu rõ đồng cảm chỉ là nhất thời, trong tim Thời An vẫn chưa có vị trí dành
cho cậu ấy, nhưng không sao cả, có thể khiến Thời An đến gần cậu ấy hơn, cậu ấy
không để ý việc mở ra vết thương lòng của mình.