Thực hiện: Clitus x T Y T
Thời
An cảm thấy bản thân mình đã nói rất rõ ràng, cậu sẽ đứng về phía Giải Trình,
không phải vì lựa chọn ai, cũng không liên quan đến ai, chỉ bởi vì cậu cảm thấy
Giải Trình có lý hơn.
Nhưng
từ biểu hiện của Du Phi Trần có thể thấy hình như cậu ấy không hiểu rõ ý của
Thời An.
Du
Phi Trần đưa tay lên dứt khoát lau máu ở khóe miệng, vừa dặn dò vừa cảnh cáo
nói với Thời An: “Tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng hy vọng sau này cậu sẽ
không hối hận, cái chết của thầy hiệu trưởng chỉ là mới bắt đầu, mùi máu tanh
và sự giết chóc sẽ khiến cậu ấy ngày càng mạnh hơn, cũng sẽ khiến cậu ấy ngày
càng mất lý trí.”
“Đợi
một ngày cậu ấy mất kiểm soát, cậu…tôi hy vọng cậu vẫn bình an.”
“Cậu
đang ở đây hù dọa ai vậy?”
Giải
Trình thật sự không nhịn nổi cái tên thầy pháp này lại dám ở trước mặt cậu ấy
nói xấu cậu ấy với Thời An, Giải Trình tiến lên một bước rồi kéo Thời An lùi
lại phía sau lưng mình.
“Bây
giờ tâm trạng của tôi đang rất tốt, cậu tốt nhất nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt
mà mau đi khỏi đây đi, nếu không đợi chút nữa tôi không vui, tôi sẽ khiến cậu
trở thành quỷ đó.”
Du
Phi Trần không hề bị Giải Trình đe dọa, cậu ấy chỉ nhìn chằm vào Thời An.
Thời
An vốn không nhìn đến cậu ấy, mà chỉ quay đầu sang một bên nhìn xuống đất, thờ
ơ với những lời mà cậu ấy vừa nói.
Cậu
ấy hít thở một hơi thật sâu, không thể che giấu được vết thương trên khuôn mặt,
cậu ấy lấy tay che vết thương rồi bỏ đi.
Vốn
dĩ Giải Trình có thể trực tiếp giết Du Phi Trần tại căn phòng này, chính là có
thể khiến cho cái tên Điêu Đại Thần đó cũng bị nhốt ở nơi nhỏ bé như thế này,
cảm nhận nỗi đau mà cậu ấy đã trải qua.
Nhưng
sau khi nhìn thấy biểu hiện đau khổ của cậu ấy khi bị Thời An cự tuyệt, Giải
Trình đã từ bỏ ý định giết cậu ấy.
Giết
người thì có gì thú vị chứ? Chỉ cần một cái gật đầu thôi, tốt nhất là để tên
Điêu Đại Thần này nếm trải đau khổ vài lần, xem ra cậu ấy cũng không phải loại
người ham sống sợ chết.
Dày
vò tinh thần mới thú vị.
Không
có gì đau đớn hơn chết trong lòng, đau khổ sống không bằng chết mới là cách tốt
nhất để dày vò một người.
Tiếng
bước chân dần rời xa, cuối cùng tòa nhà trường học cũ cũng trở lại bình yên,
nghe thấy tiếng bước chân của cái tên đáng ghét phiền phức đã rời đi xa, Giải
Trình ôm lấy Thời An vào lòng.
Thời
An đang suy nghĩ về điều gì đó, bị mất cảnh giác rồi bị ôm vào một vòng tay
lạnh lẽo, làm cho cậu bị giật mình.
Giải
Trình ôm Thời An vào lòng giống như đang ôm một con búp bê yêu thích.
Cậu
ấy giống như một con mèo biến thái, chỉ ôm thôi vẫn chưa đủ, cứ phải đến ghé
sát thật gần hít một hơi thật mạnh, đợi đến khi chóp mũi toàn là mùi cơ thể của
Thời An cậu ấy mới cảm thấy thỏa mãn.
Thời
An vốn liều mạng né tránh, nhưng càng giãy giụa thì Giải Trình càng ôm siết
hơn, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó để cậu ấy ôm hôn hít.
Hơi
thở của Giải Trình quá mạnh, thêm đó là nhịp hít thở gấp gáp của cậu ấy khiến
cho hai gò má của Thời An cũng không khỏi đỏ bừng, bị hít mạnh vào nơi nhạy cảm
nhất, cậu không nhịn nổi mà rên nhẹ vài tiếng.
Tiếng
rên như một chú mèo con đang kêu bị Giải Trình bắt lấy, kết quả là bị cậu ấy ôm
lấy càng chặt hơn nữa.
Lúc
rời khỏi vòng tay của Giải Trình, quần áo của Thời An đều đã nhăn nhúm, cậu sợ
Giải Trình lại lợi dụng mình cho nên vội né sang một bên.
Nhưng
vừa rồi cậu bị ôm lấy, chân cách mặt đất, đứng cũng đứng không vững, vừa né đi
hai bước thì suýt đã bị ngã, Giải Trình lại có lý do chính đáng để đỡ lấy cậu,
lại ôm người cậu vào vòng tay thật chặt.
Thời
An đẩy ngực cậu ấy ra: “Không được, cậu đừng, cậu buông tôi ra.”
“Cậu
quyến rũ tôi trước lại còn kêu tôi buông cậu ra, sao có chuyện như vậy được.”
Giải
Trình không nói đạo lý đem hết mọi lỗi lầm đổ lên người của Thời An, thấy khóe
miệng của Thời An hơi cử động, cậu ấy mới lập tức im lặng.
“Tôi
không có quyến rũ cậu…” Thời An tủi thân phản kháng, dùng lực đẩy mạnh tay hơn
một chút, nhưng vẫn không thể nào lay chuyển được Giải Trình.
Giải
Trình biết bản thân mình nói như vậy là sai rồi, mặc dù cảm thấy không nỡ buông
bỏ sự mềm mại trong vòng tay ra, nhưng vẫn phải buông Thời An ra.
“Trách
cậu quá đẹp đi, cơ thể lại vừa thơm vừa mềm, làm cái gì cũng giống như đang
quyến rũ người khác.” Giải Trình giải
thích một câu như vậy.
Nói
xong cậu ấy ngước mắt lên nhìn phản ứng của Thời An, đối phương dường như không
yên tâm trước lời giải thích của cậu ấy, mà ngược lại chau mày căng thẳng, cậu
ấy thầm chậc lưỡi, lần đầu tiên thấy ghét cái miệng không biết cách ăn nói của
mình.
“Ý
của tôi là cậu rất đẹp, cho nên tôi mới không kìm được, ý của tôi là như vậy.”
Thời
An rụt rè ngước mắt nhìn cậu ấy một cái, rồi lại vội cụp mắt xuống, mím môi.
Biểu
hiện xem ra mặc dù vẫn chưa được tốt lắm, nhưng hình như cũng không còn tức
giận như vừa rồi thì phải?
Giải
Trình liền vội đổi chủ đề: “Du Phi Trần nói không sai, cái chết của ông hiệu
trưởng đầu hói đó chỉ là bước đầu tiên trong quá trình trả thù của tôi, tôi lựa
chọn giết ông ta trong thời điểm này là vì Dương Trạch sắp về nước rồi.”
“Có
lẽ cậu còn nhớ Dương Trạch là ai chứ, trong giấc mơ cậu đã gặp qua, chính là
người em trai tốt đã giết tôi.”
Sự
chú ý của Thời An đã được chuyển hướng, đưa mắt nhìn Giải Trình với ánh nhìn
tràn đầy sự đồng cảm và thấu hiểu: “Vậy kế hoạch của cậu như thế nào?”
“Chẳng
có kế hoạch gì cả.” Giải Trình nói: “Đánh bại từng người một, từ đồng bọn cho
tới kẻ chủ mưu.”
“Nếu
nói phải có kế hoạch gì đó, thì chắc chỉ là tạo một số tin đồn kinh dị, để đám
phế vật đó nếm mùi sợ hãi trước khi chúng chết.”
Thời
An gật đầu, xoắn xít một chút rồi hỏi: “Vậy, Du Phi Trần nói cậu sẽ không thể
tự kiểm soát được hành vi của mình, là thật sao?”
___ Truyện được edit và đăng tải
miễn phí tại T Y T___
“Có
phải sau khi báo được thù rồi cậu sẽ thật sự giết hết toàn bộ người trong
trường không?”
“Cậu
sợ ư?”
Thời
An khẽ gật đầu: “Tôi cảm thấy chuyện cậu báo thù là nên làm, nhưng các bạn học
không liên quan gì đến chuyện này, thậm chí còn không biết sự thật của chuyện
cậu bị giết hại, các giáo viên cũng vô tội, sẽ thật đáng thương nếu bọn họ cũng
bị ảnh hưởng bởi cơn thịnh nộ của cậu.”
“Vậy
cậu luôn ở đây bên cạnh tôi có được không?” Giải Trình nhẹ nhàng nói, đây là
lần đầu tiên cậu ấy dùng giọng điệu ấm áp đến vậy.
“Cái
tên pháp sư…Du Phi Trần kia nói thật đấy, tôi sẽ vì mùi máu tanh và sự giết
chóc mà càng ngày càng mạnh và khó kiểm soát được chính mình, nhưng nếu cậu
luôn ở bên cạnh tôi, tôi chắc chắn rằng sẽ không bao giờ mất kiểm soát chính
mình.”
“Tôi
thích cậu, cậu cũng biết mà, tôi có thể vì cậu mà từ bỏ chuyện báo thù, cậu ở
bên cạnh tôi thì tôi chỉ tập trung vào cậu, không còn nghĩ tới chuyện giết hay
không giết người nữa.”
Giải
Trình hơi cúi xuống, tay đặt lên đầu gối, ngang tầm mắt nhìn Thời An.
“Đợi
khi tôi báo thù xong rồi, cậu ở bên cạnh tôi có được không?”