Lời của Du Phi Trần đã làm cho thế giới quan ban đầu của
Thời An vốn đã kiên định, bây giờ lại sụp đổ hoàn toàn.
Qua những gì tự mình điều tra và tiếp xúc, thực sự trong
lòng Thời An nghiêng về phía Giải Trình hơn, nhưng sau khi nghe qua một tràng
phân tích của Du Phi Trần, cậu lại bị lay động rồi.
Đúng vậy, Giải Trình là quỷ, lời của quỷ thật sự có thể tin
sao?
Chẳng lẽ những chứng cứ khiến trong lòng cậu nghiêng về phía
Giải Trình, đều là ảo giác do Giải Trình cố ý bày ra sao?
Trong thế giới tâm linh này, rốt cuộc cái gì mới là thật?
Ăn sáng xong, Du Phi Trần cùng Thời An đi đến lớp học, không
biết Du Phi Trần đã đi siêu thị từ lúc nào, trước lúc chuẩn bị bước vào lớp đã
giữ cặp của cậu lại rồi nhét vào một hộp sữa.
“Cậu ăn sáng ít quá, cẩn thận tí lại đói.”
Thời An không muốn lấy đồ của Du Phi Trần, lúc muốn lấy hộp
sữa ra để trả lại nhưng đến khi cậu mở được khóa kéo lấy hộp sữa ra thì Du Phi
Trần đã trở về chỗ ngồi.
Du Phi Trần là lớp trưởng, vừa ngồi xuống thì ngay lập tức
các tổ trưởng của lớp đã quay quanh để bàn chuyện.
Thời An do dự một hồi cuối cùng vẫn không đến làm phiền họ,
quay lại chỗ ngồi của mình.
Thôi đi, tan học trả cho cậu ấy vậy.
Một buổi tự học buổi sáng trôi qua tẻ nhạt, đáng lẽ đây là
lúc các bạn học sinh tranh thủ ngủ hoặc ăn bù buổi sáng, đột nhiên ở có tiếng
hét từ hàng ghế đầu tiên khiến các học sinh đang ngủ gật cũng ngẩng đầu lên,
tất cả đều nhìn về phía trước.
“Hét cái gì chứ?”
“Có để cho người khác ngủ không hả?”
“Người anh em à, nhỏ tiếng chút được không?”
Người phát ra âm thanh đó là một học sinh nam, bạn học sinh
đó không hề thấy khó chịu vì bị cả lớp chỉ trích, giơ cao điện thoại lên, vừa
chạy ra giữa lớp vừa hét lớn lên.
“Ôi mẹ ơi! Các cậu mau đến đây xem! Trường chúng ta thật sự
có quỷ nè!”
Cuộc sống những năm học cấp ba vô cùng nhàm chán, mỗi ngày
mỗi học sinh đều phải đối mặt với căng thẳng áp lực và lo lắng, tin này bùng nổ
lên liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạn học ở gần cậu học sinh đó nhất đứng dậy đi tới xem điện
thoại của cậu ta.
Học sinh nam đó vô cùng tự tiện, trực tiếp đặt điện thoại
lên bàn cho tất cả mọi người cùng xem.
Trong điện thoại đang phát một đoạn video.
Đầu tiên là trời tối đen như mực, có thể nghe thấy có người
đang nói chuyện, là giọng của mấy học sinh nam, đại khái là đang la hét, nói
cái gì đại loại mấy câu như “mau chạy đi”, “đừng có nhát gan”.
Qua một lúc sau có ánh sáng yếu ớt hiện lên trên màn hình,
một dãy cầu thang được chiếu sáng mơ hồ dần hiện ra, cầu thanh trông hơi hướng
xuống và không được sạch sẽ.
Máy ảnh rung lắc, có thể thấy người cầm máy quay đã có một
quá trình đi đứng đầy khó khăn.
Video quay lại hình ảnh cầu thang một lúc rất lâu, vài phút
sau mới dừng lại, sau đó máy quay lật lên, cuối cùng cũng hiện ra một hình ảnh
khác.
Đầu tiên là biểu tượng bậc thang, lầu bốn, sau đó là phòng
học, lớp học âm nhạc.
Đoạn video quay đến đây, các học sinh đều rất phấn khích, họ
tạo thành một vòng tròn quay quanh điện thoại, tiếng thở hổn hển của mọi người
như đang rất tập trung.
Có một bạn học sinh nhát gan đã bịt cả hai mắt lại, nhưng
cho dù là che mắt lại cậu ta cũng không nỡ rời đi, quyết tâm xem cho đến cùng.
Màn hình nhấp nháy một lúc lâu, sau đó, cánh cửa đã mở ra.
Không có bất kỳ lực từ bên ngoài đẩy vào, cánh cửa của phòng
dạy dương cầm đã mở ra.
Tiếng đàn dương cầm mượt mà và uyển chuyển vang lên, đó là
bản giao hưởng số năm của Beethoven, do học sinh nam bị đồn là đã chết trong
đám cháy kia đàn.
Bài nhạc đã được đàn một nửa rồi.
Tuy nhiên, cùng lúc đó điện thoại cũng hiển thị quá trình
phát lại video đã kết thúc.
Tất cả học sinh đều ngây người tại chỗ.
Nếu nói vừa rồi đứng mãi không chịu đi là vì xem náo nhiệt,
vậy bây giờ đứng im là vì bị dọa sợ đến ngu người.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Đoạn video này vừa mới phát cái gì vậy? Là chuyện quỷ dị ở
tòa nhà trường học cũ ư? Đó không phải chỉ là tin đồn sao? Tại sao đoạn video
này lại phát như thật vậy?
“Má ơi, cái này là chắc là giả rồi, đoạn video này do ai
quay chứ? Cũng rảnh quá ha!”
Người phản ứng lại đầu tiên nhất chính là chủ nhân của chiếc
điện thoại, cậu ta giống như đang giải thích đoạn video với các bạn học, nhưng
càng giống như là tự an ủi cậu ta.
Trước khi phát đoạn video này, cậu ta không ngờ tới nó lại
rợn người đến vậy.
Có người gửi video này đến mail của cậu ta, nói trong này
ghi lại video kinh dị trong trường của bọn họ, ban đầu chỉ nghĩ đó là một video
kinh dị giả mạo lừa bịp cậu ta định mở ra xem nhưng không ngờ kết quả lại như
vậy.
Đây…đây giống như là video kinh dị về cái chết trong tác
phẩm Tiếng Chuông Lúc Nửa Đêm vậy.
Học sinh nam đó nói xong thì liền thu lại điện thoại.
Cậu ta tắt video, sau đó xóa bỏ tin trong mail, liền quay về
chỗ ngồi khóa điện thoại lại rồi úp mặt điện thoại xuống bàn.
Các bạn học sinh khác lúc này cũng tỉnh táo lại.
“Ôi mẹ ơi, dọa chết tôi rồi, đoạn video đó đáng sợ quá đi.”
“Là thật ư? Hay là có kẻ cố ý quay video này vào lúc nửa
đêm, thật ra có người đã không xuất hiện trong camera mở cánh cửa đó ra, sau đó
lồng tiếng đàn vào.”
“Tôi cũng thấy vậy, cái video đó cũng quá dọa người rồi,
chết tiệt, chân thật quá đi.”
“Rốt cuộc là ai quay?”
Các bạn học khẽ vỗ về trái tim bé nhỏ vừa bị dọa sợ của mình
rồi quay về chỗ ngồi, cùng trò chuyện, bọn họ đều có chung một nghi ngờ.
Rốt cuộc video này là do ai quay?
Cuối cùng ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Thời An,
bởi vì trên bảng thông báo có dán phê bình Thời An nửa đêm tự ý xông vào tòa
nhà trường học cũ.
Còn mấy phút nữa mới vào học, những bạn học ngồi gần Thời An
đều hỏi cậu có phải là người đã quay video này không, Thời An cũng trả lời bọn
họ là không phải.
Thực tế cậu cũng thấy rất tò mò là đoạn video đó từ đâu ra,
bởi vì đoạn video này không phải là đoạn video lần đó cậu vào tòa nhà trường
học cũ đã ghi lại.
Lẽ nào là Giải Trình?
Bởi vì sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về phía Thời An
bên này, cho nên tất cả mọi người đều không chú ý, vào thời khắc này, sắc mặt
của lớp trưởng bọn họ Du Phi Trần vô cùng khó coi.
Du Phi Trần là người duy nhất trong lớp không xem video cũng
không tham gia bàn luận, cậu ấy luôn giỏi ngụy trang bề ngoài không bao giờ để
lộ cảm xúc trên mặt.
Sắc mặt cậu ấy vô cùng khó coi, ánh mắt u ám môi mím chặt,
cả khuôn mặt như bị bao phủ bởi sương mù.
Cậu ấy biết đoạn video này là do ai tung ra, là Giải Trình,
cái tên ác quỷ đáng lẽ phải bị phong ấn mãi mãi trong ngôi trường cũ.
Về lý do tại sao cậu ấy lại tung ra đoạn video đó, Du Phi
Trần nghĩ có hai lý do, một là muốn gia tăng sức mạnh, làm chuyện mà cậu ấy
muốn làm, hai là đưa ra lời cảnh cáo cho Du Phi Trần.
Cách thu hút gia tăng sức mạnh của quỷ có phần giống với
thần, đối với thần mà nói, càng có nhiều người tín ngưỡng tôn sùng thì thần sẽ
càng mạnh, còn đối với quỷ mà nói càng có nhiều người sợ thì sức mạnh của quỷ
càng mạnh.
Lúc bắt đầu sự tồn tại của Giải Trình đối với mọi người mà
nói thì chỉ là nhân vật trong câu chuyện ma, không có ai thật sự tin vào sự tồn
tại của cậu ta, mà hiện giờ, đoạn video đó đã khiến cho cả lớp hoài nghi về
tính xác thực của tin đồn, là một người thừa kế của gia tộc huyền học, cậu ấy có
thể cảm nhận được sức mạnh của Giải Trình đã được gia tăng.
Còn về phần cảnh cáo…
Cậu ấy nghĩ là do những lời lúc ăn sáng ở căn tin đã khiến
đối phương giận dữ.
Du Phi Trần cụp mắt xuống, như đang trầm tư suy nghĩ, qua
một lúc sau cậu ấy ngước mắt lên, biểu hiện đã trở về như bình thường, thậm chí
có hơi mỉm cười.
Tức giận thì tức giận, cũng chỉ là một con quỷ mà thôi, cậu
ấy còn không tin dựa vào bản lĩnh của mình, con quỷ đó thì có thể làm gì được
cậu ấy.
Huống hồ trong tình hình hiện tại, người nên hoảng sợ không
phải là cậu ấy, mà là con quỷ đó, nếu như cậu ấy đem nội dung giao ước giữa bọn
họ nói cho Thời An biết…
Thời An nhất định sẽ rất sợ Giải Trình, sẽ sợ đến mức trốn
vào trong lòng cậu ấy, có lẽ sẽ nói rằng không bao giờ muốn nhìn thấy con quỷ
đó cũng không chừng?
Nghĩ đến đây, Du Phi Trần nhịn không được mà khẽ bật cười.
Thật muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, lúc đó không biết biểu
hiện trên khuôn mặt của con quỷ đó sẽ như thế nào nhỉ?
Rất tổn thương và đau khổ chăng?
Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào lớp, cuối
cùng tiếng ồn ào trong lớp cũng dừng lại.
Nhưng âm thanh dừng lại, tin đồn thì không.
Mặc dù mỗi một bạn học sinh đều bị video kinh dị đó dọa cho
sợ, nhưng mọi người đều vẫn như cũ thảo luận rất sôi nổi.
Lại kết thúc một tiết học, giáo viên vừa bước ra khỏi lớp,
mọi người còn chưa kịp bàn luận lại về chuyện kỳ lạ trong trường học thì lại có
thêm một học sinh nữa kinh ngạc hét lên.
Một số bạn học cũng từ từ nhận được một đoạn video kinh dị
gửi về mail của họ.
Không chỉ những học sinh trong lớp mà từ ngoài hành lang
cũng có những tiếng ngạc nhiên và thảo luận, những bạn học của lớp khác cũng
nhận được video.
Những video kinh dị được lan truyền đến mọi ngóc ngách trong
trường nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Người bình thường không thể biết được rốt cuộc có bao nhiêu
người biết được video kinh dị này, nhưng Du Phi Trần thì có thể.
Bởi vì cậu ấy có thể cảm nhận được con quỷ trong tòa nhà
trường học cũ đang mạnh lên với tốc độ rất nhanh, sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng kỳ lạ, trong lòng Du Phi Trần hiểu rõ nếu sức mạnh của
Giải Trình ngày càng mạnh lên sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng cậu ấy lại không
có một chút hoảng loạn, thậm chí còn có chút phấn khích.
Cậu ấy hy vọng con quỷ đó có thể mạnh hơn một chút, sau đó
để Thời An nhìn rõ bộ mặt thật của đối phương, như thế Thời An mới có thể biết
được ai xứng đáng để cậu dựa vào.
Chỉ trong một buổi sáng, lời bàn tán về trường học cũ đã lan
truyền khắp cả trường, nội dung cuộc trò chuyện của các giáo viên hay giữa các
bạn học sinh đều là về Tiếng Đàn Lúc Nửa Đêm.
Thậm chí bên ngoài trường cũng đã bắt đầu lan truyền tin
đồn.
Trong giờ nghỉ trưa, Du Phi Trần chủ động tìm Thời An:
“Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi.”
Thời An lắc đầu: “Không, tôi tự mình ăn được rồi.”
Du Phi Trần đã đoán trước được sự từ chối của Thời An, cũng
không giận, chỉ tiến lại gần rồi phân tích với Thời An: “Video kinh dị hôm nay
cậu cũng thấy rồi, cậu là người từng đi tới trường học cũ, có lẽ biết được nội
dung video đó là thật hay giả.”
“Đối với quỷ mà nói, cách để gia tăng sức mạnh là thu hút
nỗi sợ hãi của con người, càng nhiều người sợ nó, thì sức mạnh của quỷ càng
mạnh.”
“Người bàn luận đến chuyện hôm nay không ít, có bao nhiêu
người tỏ ra sợ hãi đối với chuyện của trường học cũ, có lẽ cậu cũng nhìn thấy
rồi.”
“Vậy cậu cũng có thể tưởng tượng được con quỷ ở trường học
cũ đó, bây giờ sức mạnh đã đạt tới mức độ nào rồi.”
Thời An nhịn không được mà mím chặt môi, có chút căng thẳng
nhìn cậu ấy.
“Tôi không biết liệu con quỷ đó có làm ra chuyện gì...quá
đáng với cậu hay không, nếu như có, tôi tin sức mạnh của nó đã tăng lên nhất
định sẽ bắt nạt cậu nhiều hơn.”
Du Phi Trần nói: “Cậu cũng biết đó, tôi cũng xem như là hiểu
về mấy chuyện siêu nhiên này, tôi cảm thấy nếu chúng ta đi cùng nhau, thì cậu
sẽ không bị cái thứ không sạch sẽ đó nhắm đến.”
Thời An cũng không thật sự quá tin tưởng Du Phi Trần, nhưng
cũng phải nói rằng cậu đã có chút dao động rồi.
Từ lúc video kinh dị đó được phát ra, cậu cũng có dự cảm
không được tốt, cậu cảm thấy chuyện này là do Giải Trình làm.
Nhưng Giải Trình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà làm ra
loại chuyện này, cậu ấy phát tán video ra, chắc chắn là có mục đích.
Nếu quả thật là vì để gia tăng sức mạnh của mình...vậy thì
tại sao? Một con quỷ gia tăng sức mạnh của mình lên, tuyệt đối không phải là đi
làm chuyện tốt.
Mà huống hồ Giải Trình vốn đã mạnh rồi...lại còn gia tăng
sức mạnh của bản thân...Như vậy chẳng phải cậu sẽ càng bị bắt nạt nhiều hơn
sao?
Thời An nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu đồng ý
đi ăn cơm trưa cùng với Du Phi Trần.
Nụ cười trên khóe môi của Du Phi Trần càng mở rộng, cậu ấy
đưa tay lên dùng mu bàn tay xoa nhẹ má của Thời An nhẹ nhàng nói: “Ngoan lắm.”