Thời An cùng Du Phi Trần đi đến căn tin.
Không biết tại sao, sau khi gật đầu đồng ý cùng đi ăn cơm
trưa với Du Phi Trần, trong lòng cậu luôn có một dự cảm chẳng lành.
Hơn nữa không biết có phải là cảm giác của cậu sai hay
không, cậu luôn cảm thấy phía sau mình có một cơn gió mát thổi qua, hiển nhiên
vẫn không khỏi rùng mình.
Từ tòa nhà trường học đến căn tin chỉ khoảng chừng mười phút
là đến rồi, trên đoạn đường này, Thời An ôm cánh tay run rẩy không biết bao
nhiêu lần.
Du Phi Trần vẫn đi bên cạnh cậu, đương nhiên cũng nhận ra sự
khác thường này liền cởi áo khoác của mình khoác lên người của Thời An.
“Sợ lạnh sao không mặc thêm áo?”
Thời An chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm bao trùm lấy mình, cơn
ớn lạnh lập tức bị xua tan, lỗ chân lông trên cơ thể cậu cũng giãn ra dễ chịu
hơn.
Mặc dù trong lòng vẫn còn giữ khoảng cách với Du Phi Trần,
không dám tin tưởng, nhưng tay của cậu cũng nhận lấy áo khoác kéo lên người.
Du Phi Trần nhìn thấy hành động nhỏ này của cậu thì khóe
miệng cong lên, khiêu khích liếc nhìn phía sau, sau đó vươn tay ôm Thời An vào
lòng.
Còn chưa đợi người trong vòng tay của mình giãy giụa, Du Phi
Trần đã nói: “Ngoan, đừng động.”
Thời An chỉ cảm thấy giọng nói trầm ấm của Du Phi Trần như
một cọng lông vũ lướt qua tai cậu, có chút nhột, sau đó cả người bừng tỉnh lại
và cũng không có ý kiến gì.
Du Phi Trần cứ như vậy mà ôm lấy Thời An, cho đến khi đi tới
căn tin mới buông ra.
Căn tin toàn là khói, còn có tiếng người ồn ào, ý thức của
Thời An cũng dần tỉnh táo không còn thấy lạnh nữa, sau đó đứng ra xa một chút
giữ khoảng cách với Du Phi Trần đồng thời trả áo khoác lại cho cậu ấy.
Thời điểm này có rất nhiều người, vì để có chỗ ngồi Du Phi
Trần để Thời An ngồi lại tranh chỗ ngồi còn mình đi mua đồ ăn.
Thời An nhìn xung quanh một lượt, vừa hay có người ở góc cửa
sổ đứng dậy, cậu vội chạy tới chiếm hai chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, cậu ngoan ngoãn ngồi tại chỗ đợi Du Phi
Trần qua, chỉ là không biết tại sao cảm giác rất lạnh lẽo lại ấp đến.
Thực ra lúc này nếu Thời An quay đầu nhìn lại phía sau thì
có thể nhìn thấy nguồn gốc cơn gió lạnh khiến cậu rùng mình.
Giải Trình đang đứng phía sau, chỉ cách cậu một bước chân,
con quỷ đó đang nhìn xuống cậu với cái nhìn không cảm xúc.
Video kinh dị truyền đi khắp nơi đã mang đến cho Giải Trình
sức mạnh càng lớn hơn, bây giờ cậu ấy đã có thể xuất hiện như người bình thường,
có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào.
Không cần tốn nhiều thời gian như trước, muốn rời khỏi
trường học cũ phải tốn thời gian tạo ra Qủy Đả Tường, thời gian xuất hiện cũng
bị hạn chế.
Hơn nữa cậu ấy cũng có thể khống chế được hình thể của bản
thân có thể hiện ra hay không, kiểm soát nhất định số người có thể nhìn thấy
dáng vẻ của cậu ấy.
Giống như hiện tại.
Giải Trình tự nhiên thoải mái đứng giữa nhà ăn, những người
đi qua đi lại không thể nhìn thấy sự tồn tại của cậu ấy, nhưng nếu là Thời An
quay đầu lại thì có thể bắt gặp ánh nhìn của cậu ất trong nháy mắt.
Đáng tiếc, người nên chú ý đến cậu ấy lại không chú ý đến,
người qua đường đáng ra không nên chú ý tới cậu ấy thì lại đưa mắt nhìn cậu ấy.
Du Phi Trần quay lại với đĩa thức ăn trong tay, liếc nhìn
thấy con quỷ đứng sau lưng của Thời An.
Từ biểu hiện của đối phương và áp suất không khí xung quanh
có thể nhìn ra được con quỷ đó vô cùng không vui.
Du Phi Trần ngày càng cảm thấy giao ước trước đó đã không
còn quan trọng nữa, thậm chí sẽ tốt hơn nếu như bây giờ giao ước đó bị phá bỏ.
Thứ không phải là người lại muốn nắm giữ Thời An ư? Đùa cái
gì chứ?
Giải Trình nên có bộ dạng như bây giờ, cả đời chỉ có thể
trốn trong một góc lén nhìn Thời An, nhìn...cậu ấy với Thời An thân mật.
Du Phi Trần đặt đĩa cơm xuống trước mặt Thời An, thuận tay
xoa tóc cậu, sau đó ngồi xuống đối diện.
Không cần ngẩng đầu lên, cậu cũng có thể cảm nhận được sắc
mặt của con quỷ đang đứng không xa kia nhất định đang rất khó coi, bởi vì cậu
ấy có thể cảm nhận rõ được nhiệt độ xung quanh lại giảm thêm một độ nữa, thấp
đến mức cậu ấy cũng cảm thấy lạnh.
Tâm trạng Du Phi Trần rất tốt cong môi mỉm cười.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Thời An rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay: “Sao cảm giác
lại lạnh hơn rồi...”
Vốn đây là cậu đang tự hỏi mình, ai biết được Du Phi Trần
nghe thấy liền trả lời cậu một câu: “Có thể là do thời tiết chăng.”
Lúc này Thời An cảm thấy có chút lúng túng, có điều đồng
thời cậu cũng thả lỏng hơn.
Cậu còn tưởng rằng nhiệt độ hạ thấp có liên quan đến Giải
Trình, nhưng nếu Du Phi Trần nói nguyên nhân có thể là do thời tiết hạ nhiệt
vậy thì nguyên nhân đơn giản chỉ là vì thời tiết nhỉ?
Giờ nghỉ trưa vẫn còn một tiếng rưỡi, ăn cơm trưa xong các
bạn học đều lần lượt trở về ký túc xá.
Mỗi ngày Thời An đều rất buồn ngủ, nên cậu rất quý trọng giờ
nghỉ trưa, sau khi nhanh chóng ăn hết thức ăn trong đĩa cậu cũng nhanh chóng
quay trở lại ký túc xá.
Thời An mở cửa, bốn bạn cùng phòng khác vẫn chưa trở về nên
cậu đi vào trước, Du Phi Trần cũng đi theo sau.
Nhưng Du Phi Trần chỉ mới bước một chân lớn vào cửa, liền có
một lực rất lớn đẩy cậu ấy ra, đồng thời cửa của ký túc xá cũng đóng lại một
cách nặng nề.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong tích tắc, Thời An còn
chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy bản thân mình bị người ta áp sát vào cửa,
hai tay chắp lại giơ lên đỉnh đầu không thể động đậy.
Khuôn mặt của Giải Trình đột nhiên xuất hiện trước mắt, gần
đến mức dọa cho cậu rùng mình.
“Tại sao lại tin Du Phi Trần? Tại sao không tin tôi? Không
phải tôi đã nói với cậu rồi sao, cậu ấy không phải dạng người tốt đẹp gì!”
Vẻ mặt của Giải Trình vô cùng đáng sợ, giọng điệu nghiêm túc
trước nay chưa từng có, lúc đầu Thời An vốn sợ hãi rồi, bây giờ hét lớn lên như
vậy càng dọa sợ anh hơn.
Thời An cảm thấy vô cùng uất ức.
Cậu không phải không muốn tin Giải Trình, là Giải Trình đã
gửi video kinh dị cho tất cả bạn học trong trường xem, rất rõ ràng là muốn làm
cái gì, trong lòng cậu sinh ra hoài nghi không phải là chuyện rất bình thường
sao?
Giải Trình nói câu đó ra không cần Thời An trả lời, cậu ấy
chỉ là biểu hiện sự bất mãn của mình, nói xong liền nghiêng người hôn lên môi
của Thời An.
Đây là nụ hôn giận dữ đầu tiên của Giải Trình, cũng là lần
đầu tiên quá đáng nhất, không chỉ hôn đến môi Thời An bị đỏ và sưng lên, khóe
mắt đọng cả nước mắt, tay còn cởi nút áo của Thời An.
Bị lột sạch cả quần áo, Thời An không khỏi run lên.
Cậu có một cảm giác, Giải Trình bây giờ rất đáng sợ, tuyệt
đối không thể để cậu ấy đạt được mục đích.
Thời An dường như vô thức kháng cự, dùng hết sức lực của
mình giơ chân lên đá vào giữa hai chân của Giải Trình.
Cậu nghĩ rằng đàn ông sợ nhất là cái này, Giải Trình mặc dù
là quỷ, nhưng cũng là một quỷ nam nên có lẽ cũng sợ bị như vậy.
Nhưng không có đá tới, chân của Thời An vừa chạm vào đáy
quần của Giải Trình, mắt cá chân đã bị đối thủ bắt lấy.
Giải Trình phát ra tiếng kêu kỳ lạ từ trong cổ họng, cậu ấy
buông Thời An ra, để sợi chỉ bạc từ nước bọt vướng víu kéo ra khỏi miệng, đứt
lìa trong không trung.
Cậu ấy bắt lấy mắt cá chân của Thời An, cởi giày thể thao
của Thời An ra, nhẹ nhàng cởi chiếc tất màu trắng của cậu rồi đặt lên người
mình.
“Đá đi.”
Giọng nói khàn khàn của Giải Trình không che giấu được sự
phấn khích.
Thời An kinh ngạc nhìn con quỷ trước mắt, cậu có chút suy
sụp bởi vì cậu phát hiện cho dù có cố gắng đến đâu thì cậu cũng không thể rút
chân về.
Lòng bàn chân của cậu có thể cảm nhận rõ được thứ đó của
Giải Trình, chỉ là cử động vài cái, tuyến phòng thủ trong lòng cậu đã hoàn toàn
sụp đổ.
“Hu hu...Biến thái.”