Thời An cử động đôi chân của mình một cách khó chịu, nhưng
không thể nghi ngờ gì, sự giãy giụa yếu ớt của cậu không thể làm lay chuyển
được Giải Trình, ngược lại còn khiến đối phương dùng lực giữ chặt tay anh hơn.
Khuôn mặt của Giải Trình không chút cảm xúc nhìn cậu một
hồi, dùng ngón tay cái của cả hai tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương của Thời
An.
Thời An sợ đau, cho dù dùng lực nhẹ như vậy nhưng cậu vẫn
cảm thấy rất đau y như cũ, có thể là vì vị trí vết thương có hơi xấu hổ, nỗi
đau được trộn lẫn với một số cảm giác không thể diễn tả được.
Có chút nhột, có chút tê...
Cảm giác này quá kỳ lạ rồi, Thời An vùng vẫy mạnh hơn, đồng
thời người hơi ngả về phía sau, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Giải Trình.
Giải Trình cảm nhận được ý đồ của cậu, chau mày rồi nhẹ
giọng nói: “Đừng cử động.”
Lập tức Thời An không dám cử động nữa.
Hung dữ quá đi.
Không cử động thì không cử động, mắng cậu làm gì chứ.
Giải Trình nâng hai chân của Thời An lên rồi đồng thời tự
mình ngồi xổm xuống.
Thời An nhìn thấy đầu của cậu ấy ngày càng thấp xuống, giống
như cậu ấy đang ở chỗ đó...
“Không, đừng mà!”
Thời An vội vàng lên tiếng ngăn cậu ấy lại, nhưng Giải Trình
đâu nghe theo cậu, mắt nhìn thấy Giải Trình sắp...sắp...Thời An vội vàng nhắm
mắt lại, đầu quay sang hướng khác.
Mặc dù hành động này có chút tự lừa dối mình, nhưng cậu
không thể nào trực tiếp nhìn Giải Trình làm chuyện đó với mình.
Nhưng qua một lúc sau, Thời An phát hiện dường như Giải
Trình không có ý làm chuyện đó.
Cậu ấy nhẹ nhàng liếm vết thương của cậu.
Thời An từ từ mở mắt ra, nhìn bóng dáng của con quỷ đang cúi
xuống giữa hai chân mình.
Thời An cúi mắt xuống nhìn, từ góc nhìn của cậu có thể thấy
được chiếc lưỡi đỏ tươi lúc ẩn lúc hiện của đối phương.
“Ưm...”
Bởi vì quá mức ngứa ngáy, Thời An không tự chủ được mà phát
ra một tiếng rên khẽ, âm thanh đó mềm mại và ướt át, cậu cũng không thể tin
được âm thanh đó phát ra từ chính miệng của mình.
Động tác của Giải Trình dừng lại một lúc, khẽ ngước mắt lên,
bờ môi của cậu ấy có chút ẩm ướt, ánh mắt hơi tối sầm, Thời An nhìn cậu ấy chỉ
cảm thấy lúc này biểu cảm của con quỷ này vô cùng gợi cảm.
“Kêu cái gì? Thoải mái không?”
Khi Giải Trình hỏi câu này, trong ánh mắt hiện lên một niềm
vui.
Thời An cảm thấy xấu hổ, bất giác đưa tay lên che miệng
mình.
Giải Trình đứng dậy, siết chặt eo Thời An ôm vào trong lòng
mình.
“Như vậy đã chịu không nỗi rồi sao? Vậy sau này phải làm
sao...”
Nửa câu sau của cậu ấy nói rất nhỏ, dường như là thì thầm,
Thời An cũng không thể nghe rõ, có điều dù cho Giải Trình không hạ thấp giọng
thì bây giờ đầu óc của cậu cũng đang rối bời, có lẽ cũng sẽ không chú ý nghe
những gì Giải Trình nói.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Sau khi Giải Trình đứng dậy cũng không làm gì khác, chỉ là
ôm Thời An vào lòng cậu ấy.
Thời An vốn ngay từ đầu đã xấu hổ, lúc này dần bình tĩnh lại
một chút.
Sau khi suy nghĩ của cậu bớt hỗn loạn hơn, cậu mới phát hiện
ra một vấn đề.
Hình như...vết thương ở chân cậu không còn đau nữa!
Thời An cúi đầu xuống nhìn, bởi vì ánh sáng lờ mờ nên cậu
cũng không thể nhìn rõ rốt cuộc như thế nào rồi.
Giải Trình trả lời cậu: “Không cần nhìn nữa, trị khỏi cho
cậu rồi.”
Thời An có chút ngạc nhiên nhìn cậu ấy, dường như không ngờ
đến con quỷ hung ác này ngoài việc bắt nạt người khác còn có thể trị thương cho
cậu.
Là bởi vì...vừa nãy liếm mấy cái sao?
Giải Trình giữ lấy cằm Thời An: “Cho nên, bây giờ có thể nói
cho tôi biết vết thương đó rốt cuộc là ai làm được chưa?”
Thời An khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Vậy tại sao vừa nãy cậu lại nói là do tôi làm?”
Ánh mắt của Thời An nhất thời hơi né tránh: “Ngủ một giấc
tỉnh dậy đột nhiên đã có rồi, không phải cậu thì còn có thể là ai...”
Âm thanh nửa câu sau càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng dường
như Thời An không mở miệng, nhưng Giải Trình đã hiểu ý của cậu, tức đến phì
cười.
“Không biết là ai nên đem hết tội đổ lên đầu tôi sao?” Giải
Trình dùng lực mạnh hơn véo cằm Thời An, ép Thời An nhìn cậu ấy: “Nghe cho rõ
đây, không phải tôi làm, nếu như là tôi, tôi khẳng định sẽ khiến cậu nhớ mãi
cảm giác do tôi làm.”
Thời An nghe thấy vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức
đỏ bừng, đỏ ửng lan tới mang tai, cả người đều kinh ngạc.
Cậu không thể nào ngờ đến, lại có người làm ra được chuyện
lưu manh như vậy, đem mấy lời này nói thẳng thừng ra.
“Cuối cùng là do ai làm...” Giải Trình hơi nghiêng đầu, ánh
mắt chuẩn xác rơi vào giường đối diện Thời An.
Người đang ngủ trên chiếc giường đó, chính là Du Phi Trần.
Thời An nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, nhỏ giọng hỏi: “Là, là
cậu ấy sao?”
“Chuyện đó ai mà biết được?” Giải Trình quay đầu lại, nhìn
thấy Thời An đang nhìn chằm vào Du Phi Trần đang ngủ trên giường, đột nhiên
tiến tới cắn môi cậu một cái.
“Thông minh lên chút đi, đừng tự tiện tin lời người khác.”
Thời An bị cắn môi thì nhắm mắt lại, đang định phản bác lại
rằng cậu không có tùy tiện tin lời người khác, kết quả vừa mở mắt ra chỉ thấy
bầu không khí trước mặt.
Không thấy Giải Trình nữa rồi.
Thời An có chút choáng, cậu bước xuống bàn, nhìn xung quanh
chỉ thấy ánh sáng từ bên ngoài rọi vào xuyên qua cửa sổ khác với ánh sáng mờ
tịt vừa rồi, lúc này mới xác nhận được Giải Trình đã rời đi rồi.
Cậu cảm thấy có chút tức giận.
Nói đến là đến nói đi là đi, muốn động tay thì động tay, cậu
dễ ức hiếp như vậy sao?
Đã hơn năm giờ rưỡi rồi, lúc này Thời An có muốn ngủ thêm
cũng không thể ngủ, cậu quyết định không ngủ thêm nữa mà trực tiếp đi vào nhà
vệ sinh đóng cửa lại, bắt đầu nhẹ nhàng tắm rửa.
Cậu có thể nhân lúc bạn cùng phòng thức dậy mà thu dọn xong,
như vậy có thể đi sớm một chút, không cần đi cùng bọn họ.
Trọng điểm là không cần đi chung với Du Phi Trần.
Khi Thời An tắm rửa xong, bạn cùng phòng cũng lần lượt thức
dậy.
Bình thường cậu là người dậy muộn nhất, chỉ biết những người
khác dậy sớm hơn cậu, lần đầu tiên cậu biết hóa ra những người khác lại dậy sớm
như vậy, mới năm giờ bốn mươi đã thức dậy rồi.
Người đầu tiên xuống giường là Cao Vũ, Cao Vũ nhìn thấy cậu
từ nhà vệ sinh bước ra trên mặt vẫn còn ướt thì biểu hiện vô cùng ngạc nhiên.
“Thời An? Hôm nay cậu dậy sớm vậy?”
Thời An vẫn còn nhớ hành vi thô lỗ của người này đêm qua,
trả lời rất thờ ơ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như là đáp lại lời cậu ta.
Biểu hiện của Cao Vũ có chút đau lòng, muốn theo nói chuyện
với Thời An thêm vài câu, nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt của Du Phi Trần đang
ngồi trên giường, cậu ta liền khựng lại, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thời An nhanh chóng thay quần áo thu dọn cặp sách, nhân lúc
những người khác đang lần lượt tắm rửa thì cậu đeo cặp sách lên rồi chào mọi
người: “Tôi xong rồi, tôi đi trước nha.”
Nói xong, cậu đặc biệt nhìn thoáng qua chỗ của Du Phi Trần,
thấy đối phương không có ý định ngăn cản cậu thì liền vội vàng đi ra cửa.
Thời An đến căn tin ăn sáng trước, chưa đến sáu giờ, nhưng
căn tin vẫn rất đông người.
Cậu xếp hàng ở cửa có ít người nhất rồi mua một bát mì, tìm
một chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống, lúc đang vui sướng vì có thể ăn sáng một
mình thì phía đối diện đột nhiên có một hộp cơm được đặt xuống.
Cậu ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy Du Phi Trần mặc quần áo
chỉnh tề đang đứng trước mặt.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Thời An, mặt Du Phi Trần
vẫn không cảm xúc nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Không ngờ tôi thu dọn nhanh
như vậy sao?”
Mắt Thời An lảo đảo, gật đầu theo lời cậu ấy nói:
“Ừm...đúng.”
Du Phi Trần cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm vào Thời
An, Thời An bị cậu ấy nhìn chằm như vậy thì thấy khó chịu, chỉ đành vùi đầu
xuống giả vờ như không thấy ánh mắt của cậu ấy, cúi đầu tập trung ăn.
Vừa gắp vội hai đũa mì bỏ vào miệng thì nghe thấy giọng nói
lạnh lùng của Du Phi Trần nhắm vào cậu: “Chân có đau không?”
Thời An bị nghẹn miếng mì đang cắn dở trong miệng, cậu không
ngờ Du Phi Trần lại dám hỏi chuyện này.
Du Phi Trần thấy vậy thì liền vội vàng đến ngồi bên cạnh
cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giọng nói mang theo chút trách móc: “Cẩn thận
chút.”
Thời An ho ra được nên thấy dễ chịu hơn, quay đầu nhìn về
phía Du Phi Trần, trong mắt cậu có đọng tí nước mắt, hình ảnh Du Phi Trần trong
mắt cậu không được rõ lắm.
Vì Du Phi Trần đã mở lời nói về chuyện đêm qua trước nên cậu
cũng không còn đắn đo gì mà lập tức hỏi: “Tối hôm qua, cậu đã làm gì tôi?”
Tay Du Phi Trần đang vỗ lưng cho cậu thì dần chậm rồi dừng
lại.
Cậu ấy không trực tiếp đối mặt với câu hỏi này, mà nói:
“Thời An, có lẽ cậu đã nghe qua một câu, nói dối như cuội. Chúng ta thường dùng
câu này để miêu tả người mở miệng ra đều là lừa người, nói năng tầm bậy, cho
nên lời của quỷ, đều là những lời giả dối lừa bịp người.”
Tim Thời An đập lỡ một nhịp, Du Phi Trần tiếp tục nói: “Tôi
biết cậu là một người nhạy cảm, đơn thuần còn hơi ngốc, nhưng đạo lý đơn giản
nhất cậu nên hiểu rõ, lời của quỷ, không thể tin là thật.”
“Cũng đừng dễ bị quỷ gạt, quỷ sai khiến lòng người, cậu có
thể nghĩ đến những truyền thuyết cậu nghe được từ nhỏ đến lớn, có ai tin vào
quỷ mà có kết cục tốt đẹp chứ.”
Thời An hoàn toàn ngây người, không biết nên phản ứng thế
nào.
Tại sao Du Phi Trần lại nói những lời này? Du Phi Trần là
nhân vật chính, cậu ấy nhất định biết đến sự tồn tại của Giải Trình, là bởi vì
cậu ấy nhìn thấu được Giải Trình lừa cậu, nên mới nói những lời này nhắc nhở
cậu ư?
Nhưng Du Phi Trần cũng không phải loại người tốt đẹp gì, mặc
dù nói cũng chưa từng làm hại cậu, nhưng cậu ấy cũng đang dùng năng lực của bản
thân để làm loạn tâm trí người khác.
Bây giờ trong đầu Thời An chỉ có một suy nghĩ: Rốt cuộc cậu
nên tin ai?
Du Phi Trần thương hại sờ đầu của Thời An: “Đừng sợ, tôi sẽ
bảo vệ cậu.”