Năm giờ sáng, Thời An thức dậy trong đau đớn.
Buổi sáng tự học bắt đầu từ sáu giờ rưỡi sáng, cậu thường
thức dậy lúc sáu giờ, nhưng khoảng năm giờ đều sẽ tự nhiên tỉnh giấc một lần.
Sáng hôm nay năm giờ cậu cũng dậy rồi, sau khi tỉnh dậy cậu
mơ hồ nhìn điện thoại thấy vẫn còn sớm thì liền lật người chuẩn bị ngủ thêm một
tí.
Kết quả khi cậu trở mình, hai chân cọ vào nhau một cơn đau
dữ dội từ góc đùi truyền đến khiến cậu tỉnh ngay lập tức, nước mắt sinh lý trào
ra.
Thời An cẩn thận ngồi dậy, bật đèn điện thoại lên kiểm tra đùi
trong của mình.
Hai gốc đùi đều sưng lên rồi, giống như là bị rách da, chạm
nhẹ vào cũng đủ khiến người ta đau thở hổn hển.
“Vị trí này sao có thể bị rách da chứ?” Thời An cau mày hỏi
hệ thống.
Cậu nhớ tối qua ở chỗ này vẫn ổn mà...
Hệ thống nhớ lại cảnh bỏng mắt hôm qua...
Nó thở dài, rất muốn đích thân nói cho Thời An biết là do Du
Phi Trần làm, nhưng nhân vật chính trong thế giới kinh dị rất làm càn, đêm qua
khi Du Phi Trần gõ vào thái dương của Thời An không chỉ khiến Thời An mất đi ý
thức mà cũng gây hạn chế cho nó, khiến nó không thể nào mở miệng nói sự thật.
Không nghe thấy hệ thống trả lời, Thời An lại hỏi một lần
nữa tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Lần này tiếng của cậu có chút lớn hơn, sau đó cậu phát hiện
cổ họng của mình vô cùng đau và khô rát, khi nuốt nước bọt đau đến mức muốn
chảy cả nước mắt.
Dường như cổ họng đều sưng cả lên.
“Tại sao cổ họng lại đau như vậy...”
“Tối hôm qua…”
Hệ thống do dự nói, nó không nói ra được tối qua rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở.
“Thế giới tâm linh xác thực sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện
lạ, buổi tối lúc đi ngủ tốt nhất không nên ngủ sâu”
Nghe hệ thống nói như vậy, phản ứng đầu tiên của Thời An là
tìm tòi dấu vết Giải Trình để lại trên cơ thể mình.
“Có phải là Giải Trình không?” Cậu hỏi lại hệ thống để xác
nhận.
“Chuyện này tôi… không thể tiết lộ, dù sao cậu cũng phải tự
cẩn thận hơn”
Hệ thống nói như vậy, suy đoán của Thời An càng được khẳng
định.
Trong lòng cậu như muốn bốc lửa lên.
Được lắm, uổng phí cho cậu hôm qua còn đang thấy tội nghiệp
cho những gì mà Giải Trình gặp phải, thật là lãng phí tình cảm mà!
Thời gian còn sớm, sau khi thức dậy còn phải học cả một
ngày, Thời An vẫn muốn ngủ thêm một chút nếu không ban ngày sẽ không còn tinh
thần đi học.
Nhưng dường như dây thần kinh đau của cậu nhạy bén hơn người
khác, cổ họng và hai bên đùi trong bị đau khiến cậu buồn ngủ nhưng không chỉ
không ngủ được mà còn vì vị trí bị nứt da có chút xấu hổ, ngay cả nằm cũng cảm
thấy khó chịu.
Sau khi đổi vài tư thế, không chỉ bản thân không thoải mái,
mà còn làm ổn đánh thức bạn ở giường bên cạnh, cậu đành phải xuống giường.
Mấy bạn cùng phòng vẫn chưa dậy, vẫn chưa có điện nên không
thể mở đèn.
Thời An mở đèn điện thoại lên đưa sang một bên, mở chiếc
gương gấp nhỏ ra để nhìn vào cổ họng của mình.
Cậu mở to miệng, dùng chiếc đũa ấn vào lưỡi, nhẹ nhàng “a”
một tiếng, có thể thấy toàn bộ cổ họng sưng tấy.
Đồng thời trong lòng oán trách Giải Trình, cậu cũng cảm thấy
nghi ngờ.
Đêm qua rốt cuộc Giải Trình đã làm gì, tại sao cậu lại bị
thương ở chỗ...kỳ lạ như vậy.
Thời An nhẹ kéo ngăn kéo của mình ra, từ bên trong tìm được
hai miếng băng vết thương.
Điều kiện có hạn chỉ có thể xử lý đơn giản, có điều vết
thương của cậu cũng không quá nặng, chỉ cần dán một miếng băng cá nhân là được.
Chủ yếu là vết thương ở đùi trong như này thì xấu hổ quá,
còn nếu không dán thì khi đi lại sẽ rất bất tiện.
Thời An cẩn thận dán vết thương cho mình, sau đó ngẩng đầu
lên định thu dọn đồ đạc trên bàn, kết quả cậu bất ngờ nhìn thấy bóng người đứng
phía sau lưng mình qua gương.
Người sau lưng vẫn là mặc âu phục đồng phục của trường, làn
da nhợt nhạt hiện lên trong môi trường tối tăm như vậy có chút quỷ dị, nhưng
đường nét trên khuôn mặt rất đẹp trai, giống như một con quỷ mê hoặc người
khác.
Không đúng, không phải như vậy, Giải Trình vốn là một con
quỷ.
Thời An không phải là kiểu người gan dạ, nhưng trong thế giới
tâm linh này đã gặp qua nhiều chuyện ma quỷ rồi, nên cậu cũng thấy quen với
chuyện đó.
Biểu hiện rõ nhất là lần này Giải Trình xuất hiện vẫn dọa
cậu, nhưng cậu không phản ứng kịch liệt như hai lần trước.
Giải Trình hơi cúi người xuống, luồn qua người cậu đặt hai
tay lên bàn, đem cậu ôm vào trong vòng tay.
Thời An cảm nhận được hơi thở của cậu ấy phả vào tai mình,
hơi thở đó rõ ràng là lành lạnh, nhưng cậu lại có chút mơ hồ không giải thích
được, khiến tai cậu không kiềm được mà nóng lên.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
“Lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi ha, nhìn thấy tôi mà không bị
dọa sợ đến nhảy ra khỏi ghế.”
Giải Trình xuất hiện không làm cho Thời An sợ hãi, nhưng lời
nói của cậu ấy lại khiến cho Thời An phản ứng rất mãnh liệt, bởi vì đối phương
không điều chỉnh âm lượng, nếu như để bạn cùng phòng nghe thấy có người thứ bảy
đang nói chuyện...
Thời An vội vàng nhìn giường của những người khác, hóa ra là
cậu nghĩ nhiều rồi, không có ai bị giọng nói của Giải Trình đánh thức, hơi thở
của họ dài và đều, nghe có vẻ đang ngủ say.
Giải Trình bị hành động của cậu làm cho bật cười: “Sợ bạn
cùng phòng của cậu nghe thấy à? Yên tâm, bọn họ ngủ say lắm.”
Giọng nói của Giải Trình sát bên tai lại tiến tới quá gần,
Thời An di chuyển né qua một bên có chút không quen.
Hành động này làm cho cậu ấy thấy khó chịu và giận rồi, Giải
Trình từ phía sau vươn tay ra, nhéo cằm Thời An để cố định đầu của Thời An:
“Trốn cái gì hả?”
“Cậu đứng gần tôi quá...”
Thời An nhỏ tiếng phàn nàn, đồng thời vai hơi co lại.
“Đứng gần cậu thì có làm sao?” Giải Trình thẳng thừng bày
trò lưu manh.
Cậu ấy đưa mắt xuống nhìn chằm vào vành tai đang đỏ ửng của
Thời An, cúi người xuống hôn cậu một cái, hôn thôi vẫn chưa đủ, cậu ấy há miệng
đưa vành tai của Thời An vào miệng, nhẹ nhàng cắn lấy.
“Cậu đừng...nhột quá...”
Tai của Thời An là nơi nhạy cảm nhất, bị hôn rồi cắn làm cậu
cảm thấy da gà của mình nổi lên hết rồi.
Cũng may là Giải Trình chỉ cắn nhẹ vài cái rồi buông ra.
“Chỉ như vậy thôi đã không chịu nỗi rồi ư?”
Giọng nói trầm ấm của cậu ấy vang bên tai, Thời An nhất thời
không phân biệt được là nụ hôn vừa nãy nhột hơn, hay là giọng nói quyến rũ bây
giờ của đối phương nhẹ nhàng vang bên tai nhột hơn.
Cả người của Thời An sắp co rúm lại như một quả bóng, Giải
Trình thông qua gương nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại, lần đầu
tiên không trêu chọc cậu nữa mà đứng thẳng người dậy.
Thời An có chút sửng sốt, không ngờ đối phương cứ vậy mà bỏ
qua, còn khẽ quay đầu lại liếc nhìn.
Giải Trình cũng lui về giữ khoảng cách giao tiếp bình
thường, nhưng như vậy cũng đã rất xa rồi, không còn khiến cậu cảm thấy khó chịu
nữa.
Giải Trình vẫn y như cũ đứng phía sau lưng cậu, nhìn cậu
thông qua gương.
Tâm tình của cậu ấy nhìn có vẻ rất tốt, trên môi luôn mỉm
cười: “Tối hôm qua cậu đi điều tra về tôi nhỉ.”
Đây không phải là một câu hỏi
“Vâng...”
Thời An tưởng rằng Giải Trình tìm đến để tính sổ với cậu,
đang vội nghĩ trong đầu xem nên tìm cái cớ gì, kết quả nghe thấy giọng nói của
Giải Trình vang lên kèm theo nụ cười.
“Tại sao phải điều tra tôi? Có phải cảm thấy tôi rất thần
bí, rất muốn biết quá khứ của tôi đúng không?”
Thời An nhướng mắt
“Hả?”
“Hay là nói muốn thoát khỏi tôi, cho nên mới điều tra? Để
cái trò chơi đi cùng cậu đó nói cho cậu biết cách ư?”
Giải Trình vừa nói vừa giơ tay gõ nhẹ lên thái dương của
Thời An.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Thời An biết “trò chơi đó” mà
Giải Trình đang nói tới là cái gì?
Hệ thống của cậu, 5223.
Lại một lần nữa Thời An ý thức rõ mình đang ở trong một thế
giới tâm linh, mặc dù cậu chỉ là một vai diễn bia đỡ đạn, nhưng cũng được tính
là một sự tồn tại cấp cao hơn thế giới này, sao Giải Trình có thể phát hiện ra
hệ thống của cậu được chứ?
Hệ thống dường như cảm nhận được tâm trạng bất an của Thời
An, an ủi nói: “Đừng lo lắng, trước đây tôi cũng từng nghe hệ thống của nhân
vật chính nói bản thân bị phát hiện, chuyện này rất bình thường.”
“Mặc dù nhân vật của thế giới này có thể nhận biết được sự
tồn tại của tôi, thậm chí can thiệp vào tôi, nhưng thực tế họ không thể biết
được rốt cuộc tôi là cái gì? Nhiều nhất sẽ nghĩ rằng tôi là một linh hồn hòa
bình hoặc là một con quỷ nhỏ gì đó ở bên cạnh cậu thôi”
Giải Trình nhìn thấy sự sửng sốt trong mắt của Thời An,
nhưng không hỏi gì thêm.
Đây là một thế giới hỗn loạn, chuyện ai có một linh hồn hay
quỷ bên cạnh cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là đại khái cậu ấy đã hiểu rõ
tại sao Thời An nhát gan như vậy lại dám xông vào tòa nhà trường học cũ vào lúc
nửa đêm.
Là bởi vì từ nhỏ bên cạnh đã có một linh hồn bình an đi
theo.
“Muốn biết chuyện liên quan đến tôi cứ trực tiếp hỏi tôi là
được, tại sao lại phải mất nhiều thời gian như vậy chạy đi hỏi người khác chứ?
Hỏi được cũng chưa chắc đã đúng!”
Giải Trình nói: “Có điều, tôi phải nhắc nhở cậu, không phải
tìm hiểu quá khứ của tôi thì có thể thoát khỏi tôi, tôi muốn bám lấy cậu, cả
đời này cũng đừng mong thoát khỏi tôi.”
Thời An nuốt nước bọt, không nói lời nào.
Giải Trình cho rằng như vậy...cũng được.
“Biết chưa hả?”
Đột nhiên Giải Trình tiến lại gần hơn, nhìn chằm vào Thời
An, muốn cậu trả lời.
Thời An rụt rè gật đầu: “Biết rồi...”
Giải Trình nhận được câu trả lời nhưng lại không rời đi, cậu
ấy đưa mắt nhìn xuống, rồi dừng lại ở hai miếng băng lớn được dán trên góc đùi
của Thời An.
Cậu ấy đưa tay ra tháo hai miếng băng rồi hỏi: “Chỗ này, tại
sao lại bị thương?”
Rất kỳ lạ, vừa rồi Giải Trình hỏi Thời An tại sao phải đi
điều tra cậu ấy, cậu ấy không tức giận, nhưng lần này nói về vết thương trên
người của Thời An giọng của cậu ấy lại rất lạnh lùng.
Mà nói tới đây, Thời An cũng rất khó chịu: “Cậu còn hỏi tôi,
đó, đó không phải đều là do cậu làm hay sao.”
Thời An dường như muốn buộc tội Giải Trình, giọng nói mang
theo chút oán trách, nhưng vì sợ Giải Trình cho nên oán trách cũng oán trách rất
nhẹ nhàng cẩn thận.
Nghe giống như đang làm nũng.
Đột nhiên ánh mắt của Giải Trình tối sầm lại.
Một phần vì giọng điệu của Thời An, một phần là vì câu trả
lời của Thời An.
“Không phải do tôi làm.” Giải Trình nói.
Nói xong, hai tay cậu ấy vươn về hướng của Thời An, Thời An
còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Giải Trình ôm lấy vào lòng.
Hành động này vô cùng xấu hổ, tư thế này giống như đang bế
một đứa trẻ đi tè.
“A, cậu...cậu làm gì vậy! Cậu bỏ tôi xuống đi”
Giải Trình mặc kệ anh, chỉ cau mày nhìn chằm vào vết thương
của cậu.
Cậu ấy nhìn thấy rõ vết thương hơn, cũng có lẽ đã hiểu được
nguyên nhân gây ra vết thương này.
Thời An cảm thấy áp suất không khí xung quanh như giảm
xuống, nhiệt độ dường như giảm xuống còn mấy độ, mức độ đấu tranh của cậu cũng
giảm xuống.
“Cậu, cậu buông tôi ra.”
Cậu sợ quỷ sẽ nổi giận nên chỉ còn cách dùng thái độ ôn hòa
để thương lượng, tư thế này thật, thật là quá xấu hổ!
Giải Trình vẫn chưa nói gì, chỉ là tay dùng lực lật người
cậu lại.
Thời An chỉ cảm thấy hơi chóng mặt muốn chút, trong khoảnh
khắc bản thân cậu đã ngồi lên bàn sách rồi.
Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt trực tiếp với Giải Trình,
cậu cảm thấy Giải Trình khi ở ngoài nhìn đẹp hơn trong gương rất nhiều.
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến vấn đề này, vấn
đề là tư thế hiện giờ của cậu vẫn ngượng ngùng.
Người cậu ngồi trên bàn nhưng hai chân và đùi
vẫn bị Giải Trình giữ lấy ở eo, tư thế của hai người bọn họ giống như là… đang
làm chuyện đó.