Đợi người đó chạy đến trước mắt đột
ngột dừng lại, Giang Ảnh mới nhìn rõ là ai.
“Tiểu Bạch!” Giang Ảnh kinh ngạc thốt
lên một tiếng.
Thời gian hơn một năm trôi qua rất
nhanh, trẻ con đều là lớn nhanh như thổi, một năm không gặp đã lớn lên rất
nhiều, có vẻ còn rám nắng đi một chút, suýt chút nữa cô không nhận ra.
Tuy nhiên tốc độ chạy nhanh như đạp
Phong Hỏa Luân của Tiểu Bạch vẫn không thay đổi, từ trước tới nay vẫn chạy đi
chạy lại như một làn khói.
“Vâng!” Học sinh Tiểu Bạch dùng sức gật
đầu, ước lượng túi trong tay rồi đưa cho Giang Ảnh.
Cái túi rất nặng, em ấy rất vất vả mới
cầm được, Giang Ảnh nhanh chóng đưa tay cầm lấy: “Em lại mời cô ăn tiên quả hái
được à?”
Những lời này Giang Ảnh nói ra một cách
rất tự nhiên, nói xong mới cảm thấy dường như đã qua một cuộc đời khác.
Tiên quả vẫn là tiên quả trong cái túi
căng phồng, Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, mùa hè nóng nực, thậm chí cả mùi ẩm ướt
của cỏ và gỗ trong không khí cũng giống hệt như trước đây, nhưng cô đã rời khỏi
thôn Tiên Quả, lao đầu vào cuộc sống bận rộn ở thành phố B hơn một năm.
“Em cao lên rồi.” Giang Ảnh vươn tay vỗ
vỗ vai Tiểu Bạch, vẫn theo bản năng dặn dò cậu: “Nhưng em đừng trèo cây hái quả
nữa, rất nguy hiểm.”
Tiểu Bạch đáp lại giống như trong trí
nhớ của cô: “Cô giáo đừng lo, em toàn đợi tiên quả rơi xuống mặt đất mới nhặt.”
Tuy nhiên, không giống với bộ dạng
trước đây quay người bỏ đi khi nói xong, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên chào tạm biệt
từng người lớn: “Ông em nấu cơm xong rồi, em vừa cầm túi quả chạy ra ngoài, bây
giờ phải về ăn cơm rồi.”
Quả nhiên là lớn hơn một tuổi, Giang
Ảnh và cô giáo Tiểu La gật đầu cảm thán, sau khi cảm ơn Tiểu Bạch xong, mấy
người cùng nhau vẫy tay chào Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, đi chậm thôi nha.”
Tiểu Bạch lớn hơn một tuổi trưởng thành
và thận trọng vẫy tay chào mọi người, sau đó lại quay người chạy đi như một làn
khói.
Nhìn học sinh biến mất khỏi tầm mắt
trong nháy mắt, Giang Ảnh vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bùi ngùi.
“Kỳ nghỉ trước khi tôi về thôn, Tiểu
Bạch đã hỏi thăm tôi về cô.” Cô giáo Tiểu La dẫn Giang Ảnh và Tư Nguyên vào
nhà, sau đó quay đầu nói với Giang Ảnh: “Biết cô sẽ tới thị trấn nên đã chuẩn
bị tiên quả rồi, hôm nay trước khi về thôn tôi đã nói với em ấy cô sẽ về thăm
thôn, em ấy lập tức chạy qua đây.”
“Đến thị trấn học cũng được một năm
rồi. Vậy mà em ấy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.