Có lẽ vì không muốn ban đêm gây ra
tiếng ồn ảnh hưởng đến cả nhà cô giáo Tiểu La, Tư Nguyên dùng hết sức nén giọng
của bản thân xuống, khi kìm lại giọng mặt cô cũng đỏ bừng, nhưng đôi mắt vẫn mở
to, hưng phấn nhìn chằm chằm Giang Ảnh.
Bạn bè chính là chỉ cần một ánh mắt của
cô ấy thì bạn biết ngay hàng vạn từ ngữ cô ấy giữ trong cổ họng và không nói
ra.
Giang Ảnh lắc đầu cam chịu, vén chăn
bước ra khỏi giường, cầm vali hành lý để trong góc phòng qua, kéo từ trong ra ngoài
mấy lớp khóa, từ túi trong cùng lấy ra một hộp nhỏ bằng vải nỉ, duỗi tay ra đưa
cho Tư Nguyên.
Khi Tư Nguyên nhìn thấy chiếc hộp, đã
ngả người ra sau, phấn khích đặt tay lên má, Tư Nguyên vội xoa xoa tay: “Tay tớ
run, sợ làm rơi xuống đất, cậu cầm cho tớ xem là được rồi.”
......
Giang Ảnh thích ứng rất nhanh với phản
ứng kinh ngạc của Tư Nguyên, lần này ngay cả lắc đầu cam chịu cũng bỏ qua, theo
lời Tư Nguyên nói, mở chiếc hộp nhỏ xoay về phía Tư Nguyên, Giang Ảnh đối mặt
với Tư Nguyên, rất ân cần và chu đáo mở hộp.
“Wow...” Tiếng cảm thán này rất chân
thành: “Tớ đồng ý, không phải. Nhẫn đẹp quá, đây là vương miện sao?”
“Đúng rồi, là vương miện lông vũ của
rừng.” Giang Ảnh chỉ vào đỉnh của chiếc nhẫn: “Những đường nét này có chút
giống lông vũ.”
“Này, sao cậu có thể bình tĩnh như một
nhà thiết kế trang sức như vậy. Trọng điểm không phải là chuyện lông vũ, rõ
ràng ở giữa có viên kim cương, nó to ghê! Cái này đắt lắm đấy.”
“Ồ... mấy hôm trước mình đều nhìn chằm
chằm vào nó, chắc là thị giác có chút mệt rồi.” Giang Ảnh có chút yếu: “Với lại
cậu biết không? Màn cầu hôn này là một bất ngờ mà anh ấy đã lên kế hoạch từ
lâu, nhưng hôm đó mình vừa chuẩn bị xong muốn cho anh ấy một bất ngờ, những
ngày đó bất ngờ nối tiếp bất ngờ, niềm vui gần như không còn.”
Giang Ảnh kể cho Tư Nguyên nghe về
những trải nghiệm quanh co của bản thân khi chuẩn bị khuy măng sét. Tư Nguyên
sau khi nghe xong cũng không sợ tay mình không ổn định nữa, trực tiếp cầm lấy
hộp trang sức, ra hiệu cho Giang Ảnh lấy điện thoại cho cô xem ảnh chụp khuy
măng sét.
Tay trái cầm nhẫn kim cương, tay phải
sờ vào vào hình ảnh khuy măng sét trong điện thoại, Tư Nguyên cảm thán trong
ánh sáng chói lóa sắp làm mù bản thân: “Nội dung trong thời gian cậu ở thành
phố C quả thật rất đặc sắc.”
Giây tiếp theo trở lại là bản thân:
“Vậy tại sao tớ lại phải tự đi tìm ngược nhỉ, mắt mình sắp mù rồi, tim cũng trở
thành một qu� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.