Chụp
ảnh không phải là ý tưởng bất chợt của bạn nhỏ mà là thói quen của Giang Ảnh tạo
cho con gái.
Nguồn
gốc của thói quen này rất sớm và thú vị.
Giang
Ảnh mang thai cô bé vào năm thứ tư sau khi kết hôn, thật ra chuyện này là nằm
ngoài kế hoạch, bởi vì năm đó Khải Tư đang chuẩn bị lên sàn niêm yết, Giang Ảnh
và Trác Thành đã bàn bạc từ trước, đành phải chờ để sự việc trọng đại này qua một
đoạn thời gian nữa. Nhưng bất ngờ luôn không thể đoán trước được. Ngoài ra, bản
thân thói quen sinh hoạt thường ngày của hai người đều rất lành mạnh, các lần
khám khác nhau trong giai đoạn đầu của thai kỳ cũng diễn ra bình thường nên cả
hai sẵn sàng yên tâm chào đón sinh linh bé bỏng mới.
Quy
mô của Khải Tư đã mở rộng hơn trước rất nhiều, ngay cả năm chuẩn bị niêm yết
này, Giang Ảnh cũng không bận rộn như mấy năm trước khi mới đến Khải Tư, trợ lý
đã có thể độc lập làm việc, Giang Ảnh cũng có thể bớt một phần công việc nên dễ
dàng hơn nhiều so với trước đây. Vì vậy trên thực tế, việc cô mang thai cũng
không ảnh hưởng nhiều tới công việc lắm, chỉ là việc đi công tác tới lui đều do
người khác trong đội làm, tiến trình niêm yết cũng rất suôn sẻ.
Thật
trùng hợp, ngày Tư Nguyên và đoàn đội đi đăng ký niêm yết lại là ngày dự sinh của
Giang Ảnh, bé con đến rất đúng giờ, vì vậy khi Giang Ảnh được đẩy trở lại phòng
hồi sức sau sinh, cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi và nhìn vào điện thoại. Ảnh
nhóm của Tư Nguyên và lễ niêm yết của họ cũng đã được gửi đúng hẹn, cùng với lời
nhắn của Tư Nguyên: “Mọi thứ ở đây đang diễn ra rất tốt đẹp, bây giờ chờ tin
vui của cậu, chúng ta song hỷ lâm môn!”
Giang
Ảnh mở bức ảnh do Tư Nguyên gửi tới, những gương mặt quen thuộc của đoàn đội Khải
Tư đều đang mỉm cười và đỏ mặt đứng trước biểu ngữ ăn mừng, niềm vui sướng quá
có sức lây nhiễm, chỉ nhìn ảnh chụp mà cũng khiến Giang Ảnh bất giác cười theo.
Lớp
học Khải Tư ngày nay đã khác, kết quả của các dự án mà nó vận hành cũng đã thay
đổi rất nhiều.
Do
sự phổ biến rộng rãi và phát triển các lớp học đồng bộ trực tuyến, chương trình
thí điểm đã bị hủy bỏ vào năm thứ 3. Với sự hỗ trợ của các chính sách, ngày
càng nhiều trường học ở các tỉnh vùng sâu vùng xa tham gia dự án, ước tính gần
như có học sinh từ hơn 200 trường học, ở hơn 20 tỉnh thành tham gia các lớp học
cùng với trường trung học cơ sở thực nghiệm ở Thành phố B thông qua các lớp học
trực tuyến từ xa.
Khi
bắt đầu dự án, đoàn đội Khải Tư không dám sử dụng khẩu hiệu “để tất cả trẻ em đứng
trên cùng một vạch xuất phát”, với việc phổ biến dự án lớp học trực tuyến đồng
bộ và giai đoạn giáo dục bắt buộc của trang web, khẩu hiệu đã được hiển thị rộng
rãi trên trang chủ của trang web. Trong bức ảnh nhóm tại lễ niêm yết, biểu ngữ
với khẩu hiệu này cũng được treo trên bức tường ảnh nhóm của đoàn đội Khải Tư.
Vì
vậy, Giang Ảnh mặc dù vừa mới sinh xong còn đang rất yếu, nhưng cô vẫn không thể
không cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại tấm ảnh. Nếu con gái cô không thức dậy
bên cạnh cô và bắt đầu há to miệng khóc thì có lẽ Giang Ảnh đã không thể rời khỏi
bức ảnh này rồi.
Trác
Thành bế bé từ trong cũi lên đặt trong vòng tay của Giang Ảnh, khuôn mặt bé đỏ
bừng, khi khóc mặt nhỏ càng lúc càng đỏ, Giang Ảnh vươn tay vỗ về bé con trong
ngực, nhìn xuống bé, cô cảm thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng này giống như nụ cười đến
mặt mày đỏ bừng của mọi người trong tấm ảnh.
Vì
vậy cô quyết định nhờ Trác Thành chụp một bức ảnh của em bé và ghép chung với ảnh
lễ niêm yết của Khải Tư vào một khung hình. Trác Thành cầm điện thoại của anh
lên trước, mở camera điều chỉnh góc độ, dừng lại một giây, bên trái là một đám
cô chú thoải mái cười to, bên phải là đứa bé trong tay Giang Ảnh khóc đến mức mặt
mày nhăn lại, vừa ủy khuất cũng nhưng lại tràn đầy sức sống.
Bức
ảnh này được Tư Nguyên đặt tên là “Song hỷ lâm môn”, sau khi in ra đã được
Giang Ảnh treo trên tủ đầu giường, thường xuyên nhìn thấy bức ảnh tràn đầy hoài
niệm này nên Giang Ảnh cũng tạo cho bé con thói quen thích chụp ảnh.
Sau
này bảo bối nhỏ dần hiểu ra vấn đề chụp ảnh này, thỉnh thoảng có gì đẹp mắt hơi
chơi vui, cô bé đều sẽ nhờ Giang Ảnh chụp ảnh lại cho mình.
Tuy
nhiên, dưới ảnh hưởng của thuộc tính mít ướt trong hai năm trở lại đây, hầu hết
những bức ảnh chụp Giang Ảnh đều rất xấu hổ, thường ngày cô bé mặt mũi rưng
rưng nước mắt tức giận quệt miệng nhưng trên tay lại
cầm kẹo không buông, thỉnh thoảng kẹo bông gòn còn dính trên mặt, không kịp chuẩn
bị đã bị chụp. Khi Trác Thành và Giang Ảnh đưa bé về nhà cũ, ông cụ thường lấy
những bức ảnh xấu hổ của bé cho bé xem để trêu chọc, nhưng cuối cùng ông lại cười
đến mức râu ria rung rung.(Ứng dụng
TY T)
Tuy
nhiên, Trác Ngôn nữ sĩ đã lớn và dần học cách kiểm soát những bức ảnh, hễ bị chụp
những bức ảnh đáng xấu hổ như vậy là không hài lòng. Sau khi chụp, nếu bé không
hài lòng với nó, bé sẽ chọn một trong hai phương án xóa đi hoặc chụp lại. Trước
đây người lớn trong nhà thường hay vụng trộm lưu lại những khoảnh khắc xấu hổ
đó của bé, nhưng giờ thì không có cửa đâu nha.
Bé
con đưa mặt đến gần “gấu trúc ôm cây trúc” trên đĩa và cười đến hai mắt cong
cong để mẹ chụp vài bức ảnh, sau đó nghiêm túc xem từng tấm, biểu thị mình rất
hài lòng và những tấm ảnh này được thông qua: “Mẹ mau ngồi xuống ăn cơm nào”, vừa
lúc Trác Thành nhẹ nhàng khoan khoái từ phòng ngủ đi ra, ngồi vào bàn ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.