Muốn nói hiệu quả của sự bất ngờ, bao
giờ cũng để lại càng về sau hiệu quả càng tốt.
Giang Ảnh kiên nhẫn đợi đến 12 giờ đêm
mới để sự bất ngờ nổi bật, hiệu quả quả nhiên vượt trội.
Hiếm khi Trác Thành có vẻ mặt ngơ ngác
tại chỗ như vậy. Kế hoạch tặng quà sinh nhật của Giang Ảnh đã hoàn thành tốt
đẹp, tâm trạng cô rất tốt, lúc này lại thấy được vẻ mặt hiếm thấy của Trác
Thành, nếu không phải sợ phá hỏng bầu không khí hiện tại, cô muốn lấy điện
thoại chụp ảnh cho Trác Thành.
Vừa rồi lúc Giang Ảnh xoay người tắt
chuông báo thức trên điện thoại di động, Trác Thành cũng đứng dậy theo, còn
chưa kịp nằm xuống, thì trong tay đã được nhét vào một hộp trang sức, đồng thời
nghe được tiếng “Chúc mừng sinh nhật” của Giang Ảnh.
Nhìn thấy Giang Ảnh cười đến mặt mày
cong cong, khoác chăn mỏng đứng dậy ngồi ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn anh,
lúc này thân thể của Trác Thành hành động trước đại não một bước, cánh tay duỗi
qua ôm lấy cô, hôn lên đôi môi nghịch ngợm vểnh lên của cô, khẽ thì thầm không
rõ:
“Cảm ơn cục cưng.”
“Ừm…” Giang Ảnh đưa tay ôm cổ anh: “Đừng
khách sáo.”
Sau khi hai người kết thúc nụ hôn thở
hồng hộc này, thấy Trác Thành còn muốn hôn tiếp, Giang Ảnh hơi ngửa mặt ra sau,
dùng đầu ngón tay gõ vào cái hộp trên tay anh: “Anh có muốn xem quà trước
không?”
Trác Thành ôm cô vào trong lòng mình, hôn
lên môi cô chụt một tiếng thật vang: “Được.”
Hai người cùng nhau ngồi dựa vào đầu
giường, nhìn Trác Thành chậm rãi mở hộp ra.
Hai chiếc khuy măng sét tròn trịa nằm
vững vàng ở khe cắm trên mặt vải nhung, góc độ giống như kiểu Giang Ảnh để
trước đó, không có bất kỳ thay đổi nào, thể hiện thành công dáng vẻ hoàn mỹ
nhất của chúng vào thời khắc hoàn hảo nhất.
Trước đó Giang Ảnh đã xem khuy măng
sét, trong khoảnh khắc cùng Trác Thành nghiệm thu sự bất ngờ này, vẫn giống như
là lần đầu tiên nhìn thấy cặp khuy măng sét này, vô cùng kinh ngạc.
Cảm giác phấn khích vui vừng rạo rực
trong lòng cô, làm cho khóe miệng cô mỉm cười, kìm cũng không kìm xuống được,
huống chi cô còn không định kìm lại.
Khẽ cắn môi, cô quay lại vụng trộm liếc
Trác Thành một cái.
Một góc áo ngủ của Trác Thành chợt lướt
qua tầm mắt Giang Ảnh, cô ngẩng đầu sửng sốt, phát hiện Trác Thành đang đứng
dậy xuống giường, một giây sau anh đã đứng cạnh giường, mang dép lê vào rồi
bước đi.
“Ơ?” Giang Ảnh líu lưỡi: “Anh đi đâu
vậy?”
Trác Thành bước nhanh đến cạnh tủ quần
áo, lấy vali ra, mở vali lấy ra một bộ âu phục và áo sơ mi gói gọn đựng trong
bọc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.