Lúc trở về thành phố, Giang Ảnh không
ngủ nữa.
Không chỉ bởi vì trước đó cô đã ngủ một
giấc ở biệt thự ngoại ô, mà còn vì sáng nay cô thực sự rung động lòng người,
mặc dù bây giờ cô đã dần dần bình thường trở lại, nhưng tinh thần vẫn còn trong
trạng thái phấn khích.
Nhưng mà như vậy cũng được, vừa hay cô
có thể giống như dự định trên đường đi tới, ngồi bên cạnh Trác Thành cùng anh
nói chuyện phiếm.
Có nhiều xe hơn trên đường trở về và
tốc độ của họ tương đối chậm hơn một chút.
Giang Ảnh nói chuyện với Trác Thành có
câu được câu mất, gió mùa hạ từ cửa sổ mở ra một khe hở thổi vào, những sợi tóc
bên má theo gió thổi phất phơ trên mặt cô nhột nhột. Cô giơ tay vén chúng ra,
quay mặt lại phát hiện Trác Thành dừng xe chờ đèn đỏ đang nhìn cô.
Cô không khỏi cảm thấy khóe miệng mỉm
cười nhẹ nhàng, Trác Thành trước mặt cũng vậy.
Cô và anh nhìn nhau mà cười ăn ý kỳ
diệu, còn thật sự có cảm giác của một cặp vợ chồng chưa cưới.
Giang Ảnh ho nhẹ như muốn che giấu, đè
xuống suy nghĩ không biết từ đâu ra.
Đèn xanh trên đường phía trước bật
sáng, xe cộ trên đường chậm rãi di chuyển đi lên, hai người lập tức quay đầu
nhìn về đằng trước.
Mọi thứ vẫn như thường lệ, chỉ là những
sợi tơ ngọt ngào trong không khí, lan tỏa âm thầm cho đến khi lấp đầy cả xe,
nhẹ nhàng quấn lấy hai người ngồi trên xe.
Nửa giờ sau, xe từ từ chạy vào trung
tâm thành phố, một lúc sau mới đến nơi.
“Hả? Không phải khách sạn mà.” Giang
Ảnh sau khi xuống xe hỏi Trác Thành.
Lúc Trác Thành dừng xe cô đã phát hiện,
nơi này hình như không giống với chỗ đậu xe trước cửa khách sạn trong ấn tượng
của cô.
Trác Thành ôm cô đi về phía góc phố:
“Có phải em đã quên điều gì không?”
“Điều gì?”
“Chúng ta chỉ ăn sáng.” Có nhân viên
phục vụ giúp họ mở cửa nhà hàng, Trác Thành nói: “Cũng may đã đặt phòng ăn
trước, em không cảm thấy đói sao?”
Giang Ảnh ngồi xuống bàn, nhìn đồng hồ,
lúc này m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.