Khi hai người trở về khách sạn với một
đống chiến lợi phẩm từ triển lãm trà, thì trời đã tối rồi.
Khi ở trong phòng triển lãm không cảm
thấy, sau khi trở về phòng hai người bị mệt mỏi đánh gục, đều nói hôm nay hoạt
động vượt quá tiêu chuẩn, ngày mai sẽ không cần sắp xếp hoạt động nữa, nghỉ
ngơi ở trong phòng thôi.
Giang Ảnh dùng một sức lực cuối cùng
đem những chiếc hộp nhỏ hôm nay mua về chất đống ở góc phòng ngủ, đặt cùng một
chỗ với các hộp đơn hàng.
Trác Thành còn đặt một bộ trà cụ, bộ đó
có chút khiếm khuyết trong triển lãm, Trác Thành đã để lại địa chỉ, thứ bảy
xưởng sẽ gửi đến khách sạn.
Ừm, rất tốt, thứ bảy để Trác Thành xem
nhiều thứ gửi tới cho anh đi, ngàn vạn lần đừng chú ý tới động thái của cô.
-
Thứ sáu nghỉ ngơi lấy lại sức ở trong
phòng khách sạn.
Cuối tuần trước hai người chính là trải
qua như thế này, vì vậy họ có rất nhiều kinh nghiệm với hình thức nghỉ dưỡng ở
trong phòng.
Sau khi ngủ một giấc ngon lành vào một
buổi sáng đầy nắng, hai người cảm thấy như được giải tỏa những mệt mỏi của ngày
hôm qua.
Nhưng buổi trưa Giang Ảnh vẫn không
muốn ra ngoài ăn, đúng lúc nhà hàng khách sạn có món ăn mới ra mắt, Giang Ảnh
bèn lôi kéo Trác Thành đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm trưa.
Thật ra nhà hàng của khách sạn này được
đánh giá trực tuyến khá cao, không ít người đến ăn, không chỉ khách hàng trong
khách sạn, mà còn khách không phải của khách sạn cũng đến ăn. Cũng may Giang
Ảnh đặt trước một giờ, hơn nữa bản thân bọn họ ở khách sạn, lúc này mới giữ
được một bàn.
Sau khi cùng Trác Thành vừa nói chuyện
phiếm vừa nhàn nhã ăn xong bữa trưa, lại dùng thìa nhỏ ăn hết hai phần đồ ngọt
Trung Quốc và phương Tây, Giang Ảnh lúc này mới cảm giác mình lại tràn đầy năng
lượng khôi phục sức sống, nắm tay Trác Thành, đi dạo xung quanh hành lang sân
khách sạn để tiêu hoá thức ăn, trước khi trở về phòng còn thuận tiện đến quầy
lễ tân của khách sạn lấy hai đơn hàng.
Nhưng mà, sở dĩ tâm trạng của Giang Ảnh
bình thản thư giãn như vậy, còn có một nguyên nhân.
Buổi trưa trước khi ra khỏi phòng để
đến nhà hàng, cô nhận được tin nhắn của Hi Vân, nói rằng bây giờ khuy măng sét
đang trong giai đoạn hoàn thiện, hiệu quả rất tốt, có thể giao vào buổi chiều.
Sau khi thành phẩm xuất xưởng, Hi Vân
đã chụp ảnh gửi qua, sau đó gửi đơn hàng đến chỗ Giang Ảnh, xem thời gian này
khuy măng sét chắc là có thể được giao theo kế hoạch ban đầu, ngày mai, cũng
chính là sáng thứ bảy sẽ đến tay Giang Ảnh.
Vì thế, sau khi nhận được tin nhắn của
Hi Vân, những giờ này Giang Ảnh thư giãn dị thường.
Thoải mái đến khi cô lấy xong hai đơn
hàng, còn nghĩ tới chuyện quà lưu niệm bên kia của Trác Thành.
“Còn những thứ anh mua thì thế nào?” Cô
hỏi Trác Thành: “Còn có gửi thêm cái nào không?”
“Hôm nay còn có một đơn nữa.” Trác
Thành cùng cô đi tới trước cửa phòng của bọn họ, mở cửa cho cô vào: “Chắc sẽ
không có cái gì nữa.”
“Ồ.” Giang Ảnh gật đầu, vừa đổi giày
vừa nói: “Em cũng vậy, ngày mai còn có mấy cái cuối.”
Sau khi vào phòng, cô thật sự lười bóc
hai cái hộp trên tay, vì vậy đi thẳng đến trước đống đơn hàng trong phòng ngủ,
đặt hai cái đơn hàng trên tay xuống, để cho chúng nó cũng gia nhập vào đội hình
của đống đơn hàng.
-
Giải quyết xong bữa trưa, lại đi vào
phòng ngủ thuận lợi nghỉ trưa, buổi chiều Giang Ảnh tỉnh lại, nhịn không được
âm thầm thở dài, thật không hổ là đang nghỉ phép mà.
Trác Thành thức dậy sớm hơn cô.
Vừa rồi lúc cô mơ mơ màng màng nghe
thấy ngoài cửa có tiếng động, hình như là có người đang bấm chuông cửa. Trác
Thành xuống giường ra khỏi phòng ngủ nhìn, trở về nói với cô không có gì, anh
đã xử lý xong, để cô tiếp tục ngủ.
Sau khi cô nghe Trác Thành nói như vậy,
thì yên tâm rất nhiều, lập tức lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không phát giác Trác
Thành sau đó không trở lại giường ngủ.
Lúc này cô tỉnh lại m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.