“Cái hộp này là gì?” Trác Thành hỏi
Giang Ảnh đầy hứng thú.
Giang Ảnh vừa rồi đến quầy lễ tân khách
sạn nhận đơn hàng trở về, đang dùng kéo rạch băng dính ở chỗ niêm phong hộp.
Hôm qua sau khi cô ấy có cảm hứng đặt
một đống đơn hàng trực tuyến, hôm nay đơn hàng đã được gửi đến cửa theo kế
hoạch ban đầu.
Nhân viên lễ tân khách sạn cũng gọi lên
phòng của họ, nói rằng có thể giao hàng đến phòng và hỏi Giang Ảnh có cần dịch
vụ này không.
Giang Ảnh suy nghĩ một chút, quyết định
vẫn là tự mình đến quầy lễ tân lấy.
Chạy thêm vài chuyến cũng không sao,
chủ yếu là thứ bảy khuy măng sét đến tự mình nhất định phải mở ra xem trước khi
về phòng, vậy thì tất cả đơn hàng đều do cô tự mình đi lấy thôi.
Vẫn là mục đích đó, đem việc thứ bảy
muốn làm tạo dựng thành trạng thái bình thường.
Cô để kéo xuống, mở nắp hộp đơn hàng
ra, cho Trác Thành bên cạnh xem đồ vật ở trong hộp: “Mua chút quà tặng lưu niệm
của thành phố C, chờ sau khi trở về thành phố B mang đến công ty tặng mọi
người.”
“Em cũng đã mua một ít, sẽ được gửi đến
khách sạn vào những ngày này.” Giang Ảnh âm thầm báo trước cho Trác Thành.
“Nhìn trông không tệ.” Trác Thành nhìn
hộp bánh ngọt nhỏ trên tay Giang Ảnh: “Sao anh không nghĩ tới nhỉ.”
“Có thể là nửa năm trước anh thường
xuyên đến thành phố C, đã không còn gì mới mẻ nữa rồi.” Giang Ảnh nhún vai, bỏ
hộp bánh ngọt nhỏ vào lại trong hộp đơn hàng.
“Trước đây em rất ít khi đến thành phố
C sao?”
“Ý của anh là lúc ở thôn Tiên Quả sao?”
Giang Ảnh lắc đầu, “Đi thị trấn tương đối nhiều, cũng không có nhiều cơ hội đi
thành phố. Đại khái chính là khi đi và về sẽ đi qua thành phố C.”
“Thật ra anh cũng không khác biệt lắm,
mỗi lần đều là đến đi vội vã, kỳ thật cũng không có ấn tượng gì với thành phố
C.”
“Ồ... Không sao, lần này ấn tượng của
anh sẽ rất sâu…” Giang Ảnh nói một câu này rồi vội vàng dừng lại, cảm giác mình
thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng, nhanh chóng hắng giọng, quan sát một chút biểu
cảm của Trác Thành.
Trác Thành cũng không cảm thấy có gì
không đúng, nghe Giang Ảnh nói như vậy, gật đầu vô cùng đồng ý: “Chính xác.”
Giang Ảnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, có
lẽ anh hiểu thành hai người cùng nhau chơi ở thành phố C cho nên ấn tượng rất
sâu sắc, suýt thì lộ tẩy rồi.
Cô bóp bả vai của anh cười híp mắt, vẽ
một viễn cảnh để dời đi sự chú ý của anh: “Vậy chúng ta rảnh rỗi thì cùng nhau
nghỉ phép ra ngoài chơi.”
“Được.” Trác Thành đồng ý rất nhanh.
-
Tuy rằng Trác Thành sau khi nhìn thấy
đơn hàng cô lấy về có vẻ cảm thấy hứng thú, nhưng Giang Ảnh cũng không lo lắng.
Bởi vì... Cô còn có rất nhiều đơn hàng,
chỉ riêng hôm nay còn có ba đơn, thứ năm, thứ sáu mỗi ngày vài đơn, số lượng
ngày thứ bảy chắc là nhiều nhất, cô không tin Trác Thành có hứng thú mỗi ngày
đều đến xem.
Hơn nữa tuy rằng đơn hàng nhiều, nhưng
đồ cô mua cũng không phải là quá chiếm chỗ, vali vẫn có thể bỏ được, đây là vấn
đề cô đã cân nhắc khi đặt hàng ngày hôm qua.
Kế hoạch chu đáo hoàn mỹ như thế, suy
xét mọi phương diện, Giang Ảnh trong lòng thầm than sau lần thứ tám chạy tới
quầy lễ tân lấy đơn hàng, càng chạy càng vui vẻ.
Mấy ngày này trôi qua rất nhanh, buổi
sáng cố định thời gian đi lấy đơn hàng, sau đó chính là ăn cơm trưa nghỉ trưa
đi ra ngoài chơi cùng với Trác Thành, tuy rằng đi dạo một lát đã mệt đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.