Khi cùng Trác Thành bước ra khỏi khách
sạn, sự nghi ngờ trong lòng Giang Ảnh đã tan thành mây khói.
Trước đó cô cầm khuy măng sét vào
phòng, nhìn thấy Trác Thành đang đứng đợi cô trong bộ vest chỉnh tề, phản ứng
đầu tiên của cô chính là Trác Thừa đã biết món quà mà cô chuẩn bị, thay sẵn áo
sơ mi để chuẩn bị cài khuy măng sét.
Nghe anh nói muốn dẫn mình đến một nơi,
Giang Ảnh lại cảm thấy đại khái là anh nhớ nhầm ngày, coi nhầm hôm nay là ngày
mai.
Nhưng sau đó cũng không nghe anh nói
chuyện sinh nhật, Giang Ảnh đành phải mang theo bụng đầy nghi ngờ, trả lời lại
một câu “Vậy em đi thay quần áo”, sau đó vào phòng ngủ cất hàng đơn hàng, lấy
chiếc váy duy nhất trong vali ra thay, lại đến phòng vệ sinh uốn tóc, trang
điểm nhẹ nhàng một chút.
Tuy rằng không biết vì sao phải làm như
vậy, nhưng nghĩ lại dáng vẻ của Trác Thành, hai tay của cô cũng không dừng lại
việc trang điểm cho bản thân.
Nhưng tất cả chủ yếu vẫn theo phong
cách đơn giản, vì vậy cô cũng không mất quá nhiều thời gian.
Soi gương trong nhà vệ sinh, xách một
cái túi nhỏ, rồi chuẩn bị đi ra.
Khi bước đến cửa phòng ngủ, cô quay đầu
lại nhìn khuy măng sét cô đã đặt trong đống đơn hàng, cố gắng rất bình tĩnh tự
nhiên cất giấu nó, suy nghĩ vài giây, vẫn đi về phía trước, mở hộp đơn hàng,
lấy hộp khuy măng sét và tờ thông tin ra, bỏ vào trong vali.
Nhiều lớp khóa kéo, khóa hộp “lạch
cạch”, khuy măng sét giờ đây đã an toàn. Giang Ảnh tay vỗ vỗ vali, đứng dậy yên
tâm rời đi.
Trác Thành dắt cô ra khỏi phòng, trong
lòng cô còn lẩm bẩm anh muốn dẫn cô đi đâu, kết quả hai người chưa đi được mấy
bước đã đi tới nhà hàng của khách sạn.
Giang Ảnh: “...”
Trác Thành nhìn vẻ mặt của cô rõ ràng
rất cạn lời nhưng lại cố gắng thản nhiên, không khỏi bật cười: “Nghĩ cái gì
đấy, ăn sáng trước rồi mới đi.”
Giang Ảnh: “Ồ.”
Sau khi cháo nóng hổi và một lồng bánh
bao trắng trẻo mập mạp lên bàn, Trác Thành không úp mở nữa.
“Lúc trước khi anh đến thành phố C,
nhìn thấy có một nơi có phong cảnh tuyệt vời. Mấy ngày trước em dẫn anh đi
chơi, hôm nay anh sẽ dẫn em đi tham quan.”
Giang Ảnh nghe anh nói như vậy, lại cảm
thấy hợp tình hợp lý, dù sao nửa năm trước anh đã phải chạy tới thành ph ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.