Hạ An Vi về tới chung cư cũng không sớm. Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Cẩn Nhu người nằm dài trên sofa trước màn hình TV. Tay ôm gói bắp rang vị socola to đùng. Còn thuần thục mà tung hứng bắp rang vào miệng.
Cẩn Nhu trên sofa đã nghe thấy tiếng động nhưng mắt vẫn không rời màn hình mà lên tiếng: " Sao cậu về sớm vậy? Tớ còn tưởng cậu sẽ qua đêm ở ngoài cơ."
Hạ An Vi đứng trước thềm cửa đang thay ra đôi dép bông đi trong nhà. Nhìn bộ dạng không quan tâm của Cẩn Nhu mà khó hiểu.
" Cậu không nghĩ tớ là trộm sao? Không quay đầu lại nhìn đã biết là tớ. "
Cẩn Nhu miệng vừa xử lý bắp rang vừa đáp:" Không sợ. Tớ tin tưởng an ninh chung cư này."
Hạ An Vi cũng đành bất lực: " Ha! Chịu cậu rồi"
Cô thay dép bông xong nhanh chóng tiến tới sofa, sau đó liền thoải mái ngồi xuống cạnh Cẩn Nhu. Cô ngả người tựa lưng vào ghế làm vài lọn tóc rối rơi vào gương mặt, lòng ngực phập phồng hít thở.
Cẩn Nhu quay sang nhìn Hạ An Vi, đột nhiên hai tay cô ôm lấy bắp rang lùi lại vài cái: " Yah! Tiểu mỹ nhân kia. Chúng ta đều là con gái, cậu có thể không đừng quyến rũ tớ như thế!"
Hai mắt Hạ An Vi đang nhắm nghiền tựa như đang chìm vào thế giới của riêng mình. Nghe Cẩn Nhu đùa giỡn cô giống như không còn chút lực mà khẽ động môi mỏng, giọng có chút khàn: " Tớ nghỉ một lát, cậu đừng trêu tớ."
Cẩn Nhu phút chốc nhìn ra sự uể oải của Hạ An Vi bèn có ý thăm dò: " Mà này, Vi Vi cậu đã ăn cơm chưa?"
Hạ An Vi vẫn bất động trả lời: " Hả? Tớ chưa."
" Bà cô của tôi ơi. Cậu biết bây giờ là mấy giờ chưa! Có thật sự là cậu về nhà ăn cơm không đấy!"
Lời vừa dứt, Cẩn Nhu liền cảm thấy có gì đó không đúng. Chợt cô thở dài: " Được rồi. Vi Vi, cậu nhanh chóng lên phòng tắm rửa giùm tớ đi, tớ gọi đồ ăn cho cậu." Rồi cô tắt TV đang chiếu, với lấy điện thoại trên bàn gọi đồ ăn.
Hạ An Vi sau đó cũng đứng dậy đi vào phòng. Cô lục trong tủ quần áo một bộ đồ ngủ rồi tiến vào phòng tắm.
Một lúc sau.
Khói nước nóng trong phòng tắm chợt tan, Hạ An Vi tiến ra, khăn bông trên tay tùy tiện lau tóc vài cái rồi bước ra ngoài phòng.
Bên ngoài, đồ ăn gọi tới đã được Cẩn Nhu sắp gọn gàng trên bàn nhỏ trước TV. Bên cạnh còn có vài lon bia.
Hạ An Vi tiến lại sofa rồi ngồi xuống. Tắm xong giúp tâm trạng cô được giải toả hơn nhiều.
Cẩn Nhu cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ An Vi, tay mở một lon bia đưa qua bên cô: " Có chuyện gì sao?"
Hạ An Vi nhận lấy lon bia, cô nhấp môi một miếng nhỏ khéo léo né tránh câu hỏi: " Cũng không có gì. Chỉ là trong nhà có chút chuyện."
Cẩn Nhu vừa đưa lon bia cho Hạ An Vi thì đã nhanh lấy một lon khác tự mở cho mình. Cô uống một ngụm to rồi thoải mái nấc cục một cái: " Cậu không muốn nói cũng không sao."
Cô ngưng lời nhìn lên đồng hồ rồi tiếp tục: " Hôm nay tớ cũng không đi đâu. Nào tiểu khả ái hôm nay thuộc về cậu. Cùng uống thôi!"
Hai người cứ thế ăn ăn uống uống tới giữa đêm. Cẩn Nhu trong người có cồn càng hăng, cô nhảy nhót, hát ca khắp căn phòng. Bên này Hạ An Vi chỉ từ tốn ngồi trên sofa từ từ uống mặc cô gái nhỏ kia làm trò.
Hồi lâu sau, Cẩn Nhu đã thắm mệt mà nằm ườn trên bàn nhỏ. Trông cô mơ hồ, mí mắt không nhấc nổi nhưng miệng cứ lảm nhảm không thôi.
Người ta hay nói " Rượu vào lời ra", lời người say nói chắc chắn là lời thật lòng nhất.
Hạ An Vi ngồi tựa vào sofa, hai chân cong lên đặt sát người, tay vòng qua ôm lấy chân, tay còn lại cầm lon bia. Cô nhìn Cẩn Nhu say tí bỉ trước mặt mà khẽ cười. Cảm thán cậu ta cứ hồn nhiên như trẻ con vậy.
Cẩn Nhu nằm một hồi lại bật dậy, nhìn chằm chằm vào Hạ An Vi, mắt cô nheo lại, giọng điệu có chút yếu ớt: " Vi Vi, tớ ganh tị với cậu thật đấy. Từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình có điệu kiện tốt như vậy. Chằng bù cho tớ."
Cẩn Nhu như muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không trụ nổi nữa mà nằm gục xuống. Lần này cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.
Hạ An Vi nghe lời này của Cẩn Nhu lại cười thành tiếng: " Đồ ngốc! Tớ mới là người ganh tị với cậu muốn chết đây."
Nghĩ lại thì Cẩn Nhu sinh ra trong gia đình thuộc loại đủ ăn đủ mặc. Từ nhỏ khi quen biết Hạ An Vi đến khi Hạ An Vi ở nội trú. Không giống với cô, Cẩn Nhu ngày nào cũng phải dậy từ sớm chuẩn bị đi học. Có hôm vô tình thức trễ, cô nàng sẽ luýnh quýnh, vừa khóc vừa chạy đến trường. Cô sợ bản thân sẽ đến lớp muộn, giáo viên chắc chắn sẽ trách phạt, bạn bè chắc chắn sẽ cười cô.
Song, cha mẹ Cẩn Nhu lại rất chăm chỉ làm việc. Từ nhỏ đến lớn, từ khi Hạ An Vi quen biết Cẩn Nhu, cô chưa một lần thấy qua Cẩn Nhu buồn phiền vì chuyện cha mẹ cãi nhau. Bởi họ đều rất yêu thương nhau và đều rất yêu Cẩn Nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT