*Lưu ý nhỏ:
Truyện mang tính chất giải trí. Nội dung, tình tiết truyện đều là hư cấu. Các tên riêng trong truyện là ngẫu nhiên, các yếu tố nếu giống nhau chỉ là trùng hợp.
......................
Mặt trời rực đỏ vào giờ chiều dịu dàng rọi xuống những tia nắng lấp lánh. Bên dưới, thảm đỏ trải dài trên lễ đường, hoa trắng uyển chuyển kết thành khung cổng. Người này mặc vest sang trọng, người kia là váy đỏ thanh tao,.. Hết thảy đều đang đi lại trên thảm cỏ xanh mướt, tay nâng ly thủy tinh sóng sánh rượu đỏ chạm vào nhau hòa cùng tiếng chúc mừng rôm rả.
Rồi, tiếng người dẫn phía trên vang lên lấn đi tiếng ồn náo nhiệt phía dưới.
“ Ya! Thời khắc đẹp đẽ nhất đã tới. Kính mời quý vị quan khách hãy cùng hướng về phía lễ đường đón chào hai nhân vật chính của ngày hôm nay. Xin mời!.”
Tràng giọng cao trào vừa kết thúc, tiếng vỗ tay xung quanh đã dữ dội vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thảm đỏ. Sau đó, từ cổng hoa, hình ảnh hai người đang dần tiến vào.
Vị “ tân lang” cao chừng 1m8, thân khoác bộ vest trắng lịch lãm, túi áo còn được tô điểm với vài nhành hoa trắng. Ngũ quan cậu hài hòa, tinh tế tự hồ muốn câu hồn đoạt phách.
Cô gái khoác tay cậu, dáng người thanh mảnh, váy cưới trắng thướt tha kiều diễm. Khăn voan càng tăng thêm vẻ quyến rũ cho làn tóc đen mượt như nhung, nước da trắng hồng làm nổi bật cánh môi đỏ như quả mọng. Tay kia cầm lấy bó hoa tulip- loài hoa lộng lẫy, kiêu sa tượng trưng cho một tình yêu ngọt ngào, vĩnh cửu.
Nhưng, đôi mắt cô lại phẳng lặng không tí gợn sóng. Trái ngược với khuôn miệng tươi cười, ý vui lộ rõ của tân lang. Cô là vẻ mặt không tí thần sắc mặc đi sự rực rỡ của phấn son tỉ mỉ trên khuôn mặt.
Hôn lễ gắng gượng, miễn cưỡng trôi qua này chính là lý do cô không muốn phải mang nợ một ai. Bởi, nợ như thế nào cũng đều phải trả, phải trả bằng mọi cách khác nhau…
...----------------...
Bảy ngày trước.
“ Hạ Phong! Ông còn là một người cha không hả! Tôi đã nói không được sao ông cứ nhất quyết gả Ân Nhi cho cái nhà kia vậy?”
Người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sofa đứng bật dậy, giọng bà cao vút, như thét hết mọi phẫn nộ vào người trước mặt. Trông bà giận tới tím người, thân run rẩy nắm chặt nắm đấm trong tay.
Người đàn ông tầm tuổi đối diện tỏ vẻ bất lực, giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ, dỗ dành người vợ kia. Tỏ rõ mọi chuyện đều không phải ý muốn của bản thân:
“ Bà cũng biết mấy tháng nay công ty sa sút, thất thoát nặng nề. Nếu mà không chấp nhận chuyện làm ăn này với Lục gia thì…khó mà trụ được” .
||||| Truyện đề cử:
Giọt Lệ Tình |||||
Càng nói, ông lại càng từ tốn: “ Đó là hạnh phúc cả đời của Ân Nhi, tôi cũng biết. Nhưng bà nghĩ thử đi, bây giờ còn cách nào khác chứ?”
Người phụ nữ trước mặt vẫn chưa nguôi, nhưng lại không biết nói gì cho thoả. Bà ta miễn cưỡng ngồi xuống ghế. Suy cho cùng việc chồng bà nói không hề sai.
Mấy tháng gần đây công ty vì quá tin tưởng đối tác nên bị người ta lừa một vố, thua lỗ nặng nề. Mấy hôm trước lại nhận được lời mời muốn hợp tác của Lục Thị- doanh nghiệp hùng mạnh nổi như cồn trên thương trường chục năm nay. Bà lẫn người trong nhà đều coi đó như sự cứu cánh, lại không ngờ, bên họ còn có yêu cầu liên hôn kinh tế. Nhưng đối tượng là người rất “ không bình thường”.
Có thể nghe ra hơi thở hổn hển từ người phụ nữ. Biết là chuyện kia quan trọng nhưng bà không chút nào mong muốn đứa con gái bà hết mực yêu thương phải gả cho một người như vậy.
Hai người sau đó đều không nói gì, làm bầu không khí càng chùn xuống. Bỗng bà ta đứng phắt dậy, gương mặt lại sáng bừng:
“ Đúng rồi! Chúng ta còn An Vi mà. Sao tôi lại không nhớ đến con bé chứ.”
Người kia đột nhiên như vậy làm gngười đàn ông tên Hạ Phong có chút giật mình. Sau khi chấn tĩnh, giọng ông đinh ninh chắc nịch: “ Tiểu Vi không được.”
“ Sao lại không được? Ân Nhi họ Hạ, An Vi cũng họ Hạ. Tại sao lại không chứ?”
Hạ Phong lộ ra chút khó xử, đáp lời: “ Tôi với bà đều không phải cha mẹ con bé. Với lại sao nó lại có thể đồng ý chuyện này.”
Người phụ nữ tỏ rõ sự không vui: “ An Vi không đồng ý, liệu con gái chúng ta có chịu lấy một người chồng như vậy không? Huống hồ Ân Nhi với Thẩm Mặc, chuyện của hai đứa nó ông còn không rõ sao?”
“ Tôi…”
Càng nói, Hạ Phong lại càng khó xử. Hạ An Vi là con gái duy nhất của anh trai ông. Mẹ cô đã sớm ly hôn với chồng không lâu khi cô ra đời. Sau đó, vì một tai nạn cha cô đã qua đời, giao lại Hạ An Vi cho Hạ Phong. Ông đã giữ lời hứa sẽ săn sóc, chăm lo cho cô đến tận bây giờ. Như người trong nhà, các quyết định của cô cũng đều được ông coi trọng.
Người phụ nữ kia tên Dương Tuyết, thấy chồng đang lung lay, bà vội tiếp lời: “ Ông thấy đó, chúng ta đều chăm lo cho Tiểu Vi như con ruột, không hề để nó thua thiệt gì ai. Mấy năm này, không có công sinh thành cũng coi như có công dưỡng dục đi.”
Rồi, giọng bà dần trở nên chua xót: “ Với cả mấy tháng trước nữa, Thanh Nhi cũng vì cứu Tiểu Vi mới sống dở chết dở mấy ngày trời. Hay tôi gọi Thanh Nhi về, nói rõ tình hình rồi mở lời với con bé.”
Bị thuyết phục bởi lời nói của Dương Tuyết, Hạ Phong sau đó miễn cưỡng đồng ý chủ ý này: “ Thôi được, tối bà coi gọi mấy đứa nó về. Dù gì mai cũng là chủ nhật, sẽ không phiền hà gì.”