《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Thẳng thắn mà
nói, anh cũng không phản đối việc Thanh Chỉ vừa học vừa làm thêm để tiết kiệm
tiền, đây là một thói quen tốt, giống như khi còn trẻ, mọi người đều sẽ có thói
quen tiết kiệm một ít “tiền riêng”, có thể dùng vào nhiều việc không tiện nói
với cha mẹ, anh chị em, ví dụ như Trần Vĩnh Thành, cậu sẽ âm thầm tiết kiệm một
số tiền để mua album ảnh, hoặc những vật dụng riêng tư khác.
Phương Thanh
Chỉ hiếm khi đòi tiền Trần Tu Trạch, ngay cả khi đưa cô tiền mặt và thẻ, tự cô
cũng ít đi động tới. Trần Tu Trạch có thể hiểu rằng Thanh Chỉ dù sao cũng là
một cô gái, cho dù Trần Tu Trạch chăm sóc cô cẩn thận như thế nào, sẽ luôn có
thứ mà không thể quan tâm đến được.
Ví dụ, cô không
thích mặc những chiếc áo ngực mà Trần Tu Trạch đã mua. Mà trước đó Trần Tu
Trạch nghĩ rằng phụ nữ sẽ thích những chiếc áo ngực tinh xảo và đắt tiền có tác
dụng tạo dáng trong các cửa hàng nội y và trên quảng cáo. Sau khi sống với cô
một tuần, Trần Tu Trạch nhận ra rằng Phương Thanh Chỉ thích những chiếc áo ngực
kiểu cũ có lớp mỏng và dây đai.
Loại lĩnh vực
này thuộc về lĩnh vực mà một người đàn ông như Trần Tu Trạch không hiểu được.
Phương Thanh
Chỉ chưa bao giờ xin Trần Tu Trạch tiền để mua áo ngực, đồ dùng trong kỳ kinh
nguyệt, quà tặng bạn bè... Số tiền này, cô chưa bao giờ đề cập với Trần Tu
Trạch cả.
Nhưng Trần Tu
Trạch không biết, hóa ra cô tiết kiệm tiền, là để chừa đường lui.
Chừa đường lui,
nghe giống như có thể rời đi bất cứ lúc nào, phóng khoáng ngông nghênh thậm chí
cũng sẽ không nói lời tạm biệt với anh.
Trần Tu Trạch
nắm lấy tay của cô, cúi đầu hỏi: "Tại sao lại muốn rời khỏi Trần Tu
Trạch?"
Phương Thanh
Chỉ gối đầu lên chân anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mờ mịt: "Cũng có thể
là Trần Tu Trạch đã rời đi."
"Là hiện
tại anh không rời đi." Phương Thanh Chỉ lắc đầu: "Nhưng Trần Tu Trạch
trong tương lai có lẽ sẽ rời khỏi Phương Thanh Chỉ... Tình yêu không phải là
vĩnh cửu không thay đổi, nó là một dòng nước chảy không ngừng, là một loại cây
mọc tạm thời. Nói một cách khoa học, không có gì là vĩnh viễn không thay đổi,
người nói chuyện với anh bây giờ không phải là người nói chuyện với anh giây
trước..."
Khi nói đến các
chủ đề liên quan đến triết học, Trần Tu Trạch liền không cách nào hiểu được.
Anh im lặng nhìn Phương Thanh Chỉ, đột nhiên nghĩ đến A Hiền, người đã nhìn
thấy cây đàn piano trong nhà Mễ Na.
A Hiền lúc đó
cũng giống như vậy, anh ấy nhìn cây đàn xinh đẹp tao nhã trưng bày, liền biết
thứ này có thể phát ra âm thanh đẹp đẽ nhưng nghe không hiểu, mà phản ứng đầu
tiên của anh ấy vẫn là làm sao dùng thứ to lớn này để đánh kẻ thù.
Trần Tu Trạch
cúi đầu nhìn Phương Thanh Chỉ đang say rượu.
Anh biết rằng
những gì Phương Thanh Chỉ nói đương nhiên là một kiến thức thâm ảo thú vị,
nhưng phản ứng đầu tiên của Trần Tu Trạch vẫn là cô bây giờ sao lại đáng yêu
đến thế.
Tinh thần của
Trần Tu Trạch không tồi, mới vừa cùng cô trò chuyện lâu như vậy, đã nạp đầy lại
đồ ăn, chỉ đợi ra tay mà thôi. Phương Thanh Chỉ vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng
bị anh đè lại, không phản kháng, không xúc phạm, ban đầu cô chỉ vùng vẫy mấy
cái, sau khi nếm được ngon ngọt rồi, liền ôm lấy Trần Tu Trạch mà híp mắt gọi
tên anh. Trần Tu Trạch không dùng kỹ xảo không thực tế, cũng không có đổi nhiều
tư thế, chỉ đối mặt như vậy nhìn cô, muốn làm cho cô sống dậy, lại muốn làm cho
cô chết đi.
Trần Tu Trạch
thực sự không hiểu tại sao cô nhất định phải đảm bảo sự tự do và tôn nghiêm khi
‘rời xa anh’.
Phương Thanh
Chỉ cũng không hiểu. Lúc say rượu cô cũng không hoàn toàn quên, buổi sáng thức
dậy không may bỏ lỡ tiết học đầu tiên, may mắn là giáo viên tha thứ, không để ý
đến chuyện này. Bữa sáng thanh đạm, cháo trắng với bắp cải luộc, còn có tôm,
nhưng Phương Tha ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.