Trưởng Thượng Tung Hoa

Chương 63: Kết thúc (Cả đời cùng nhau)


1 năm

trướctiếp

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Một cơn mưa lớn bất ngờ xuất hiện đuổi hết tất cả những người đi bộ khác trên đường.

Chỉ còn lại hai kẻ cứng đầu đối mặt với nhau, không ai muốn lùi một bước và cũng không ai dám tiến lên thêm một bước.

Tiếng sấm trầm và nặng nề, từ từ vang lên trên bầu trời xa xăm. Phương Thanh Chỉ đứng dưới tán dù, mái tóc màu đen bồng bềnh bị mưa làm ướt, không cam tâm tình nguyện mà dán vào gương mặt, thế nhưng lúc nhìn Trần Tu Trạch lại không tỏ ra chút yếu thế nào.

Nếu bây giờ đưa cho cô một con dao, cô nhất định sẽ nắm chắc nó trong tay, uy hiếp Trần Tu Trạch không được đến gần.

Trần Tu Trạch giữ nguyên tư thế, anh bình tĩnh nhìn Phương Thanh Chỉ, như thể đang cố gắng níu lấy giọng nói của cô lúc nãy.

"Thanh Chỉ: " Trần Tu Trạch nói: "Anh cũng yêu em."

Sao cô có thể đột ngột nói như thế, mà sao anh lại có thể đột ngột nói ra một điều như vậy.

Cô không thích lúc cãi nhau lại rơi lệ. Lần trước cũng thế mà lần này cũng vậy. Rơi lệ giống như tượng trưng cho sự nhu nhược… tượng trưng cho cô không có chút phòng bị nào, cứ thể mà xé toạc phần bụng đẫm máu của mình cho anh nhìn.

Chiếc dù trong tay Trần Tu Trạch vẫn ở trên đỉnh đầu cô, anh tiến lên một bước, toàn thân anh đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, trên lông mi còn đọng những giọt nước, nhưng anh chỉ nhìn Phương Thanh Chỉ: “Anh rất vui."

Càng muốn khống chế nước mắt, càng không thể ngăn chúng rơi xuống được. Quả táo chín rơi xuống khỏi cây, hạt bồ công anh đầy lông tơ rời cành, nước mắt của cô tuôn rơi, cảm xúc giằng xé, nước mưa rơi xuống lộp độp trên chiếc dù.

Phương Thanh Chỉ đứng tại chỗ và nói với anh: "Tất nhiên là anh rất vui rồi. Anh đã thành công rồi, Trần Tu Trạch. Anh bây giờ cái gì cũng có, còn em thì…"

Cô nói không nên lời, tiếng sấm yếu ớt vang lên mơ hồ như gần như xa, rốt cuộc ầm một tiếng ở trên đỉnh đầu. Trần Tu Trạch cuối cùng cũng đến gần cô, nắm lấy bàn tay run rẩy của cô.

Lần khóc thảm đến như vậy là lần cùng anh cãi nhau lúc trước. Đêm hôm đó, cô khóc nhiều đến mức suýt nữa thì nôn ra, dựa vào trên ghế sa lon. Trần Tu Trạch đóng sầm cửa lại, ngã ở bậc thang cuối cùng. Hai người tan rã trong không vui, không ai muốn nói chuyện với người kia cả. Nhưng giờ phút này, khi cô khóc thành tiếng, Trần Tu Trạch một tay cầm ô, một tay khác ôm lấy cô, để cô áp sát vào ngực anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa." Trần Tu Trạch nói: "Đều là anh không đúng, xin lỗi, anh không nên suy nghĩ nhiều, càng không nên vì chuyện này mà nghi ngờ em.”

Anh cũng kích động, nếu không phải bên ngoài đang mưa thì bây giờ anh đã muốn ôm lấy cô, hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô.

Trần Tu Trạch cố gắng kiềm chế bản thân, hạ giọng dỗ dành Phương Thanh Chỉ: "Là lỗi của anh, về sau chúng ta không nói chuyện này nữa nhé..."

Anh không nỡ nhìn cô khóc thêm lần nào nữa, từng giọt nước mắt rơi xuống giống như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim đang sôi trào của anh lúc này.

Anh phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể cưỡng lại ham muốn muốn hôn lấy cô

Dừng lại một chút, giọng nói của Trần Tu Trạch chậm rãi, nhìn cô: "Em nói em yêu anh.”

Phương Thanh Chỉ nghẹn ngào nức nở: "Bây giờ không yêu nữa."

"Lỗi tại anh." Trần Tu Trạch dịu dàng nói: "Có lạnh không? Anh không nên đã trời mưa mà còn chọc em không vui."

Phương Thanh Chỉ cảm thấy ấm ức trong lòng, cô nói: "Chẳng lẽ anh có thể khiến trời mưa sao?"

"Trời sắp mưa rồi." Trần Tu Trạch nói: "Trần Tu Trạch muốn xin lỗi Phương Thanh Chỉ... Lạnh quá, trước tiên em về với anh có được không? Về chỗ của em hay chỗ của anh bây giờ? Tạm dừng cãi nhau một chút nhé, trở về ăn no rồi l

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp