Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Hôm qua, Trần Tu Trạch với Phương Thanh Chỉ nói chuyện một lúc lâu.

Anh đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ nói với Phương Thanh Chỉ những chuyện này. Lúc trước anh xem Lương Kỳ Tụng như hồng thủy mãnh thú, Phương Thanh Chỉ liếc anh ta một cái là Trần Tu Trạch đã muốn khoét thịt anh ta ra. Cho dù cô có nói rõ ngọn nguồn nhưng vẫn không nhịn được ghen ghét, Trần Tu Trạch ghen ghét vì anh ta đã từng có được toàn bộ sự chú ý của Phương Thanh Chỉ, ghen ghét Lương Kỳ Tụng có được trái tim thiếu nữ ngây thơ trân quý nhất của Phương Thanh Chỉ.

Cho nên Trần Tu Trạch vô cùng ghét anh ta.

Nhưng đêm qua, lúc Phương Thanh Chỉ kiệt sức chủ động nhắc tới, tâm tư muốn giết Lương Kỳ Tụng của Trần Tu Trạch bỗng không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Phương Thanh Chỉ cũng không nói nhiều lắm, cô kể lại tỉ mỉ quá trình mình quen biết Lương Kỳ Tụng, cùng với chuyện trái tim dao động lúc nắm tay nhau chạy trốn trong đêm đó, bát canh cá bốc hơi nóng nghi ngút, kể về việc cha mẹ Lương Kỳ Tụng coi thường cô, kể lại sau khi Trần Tu Trạch mạnh mẽ can thiệp, cô mất mát cùng phản kháng…

“Thật ra bây giờ nghĩ lại, chưa chắc anh ta đã yêu em sâu đậm, em cũng chưa chắc không phải anh ta thì không thể.” Phương Thanh Chỉ bỗng nhiên nói: “Con người luôn nhớ mãi không quên thứ mình không có được. Anh thường sao chép Kinh Phật, chắc cũng nhớ rõ, trong Phật gia có tám nỗi khổ lớn …”

Trần Tu Trạch nhớ rõ, anh nhắm mắt lại, vuốt ve mồ hôi trên người Phương Thanh Chỉ: “Sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, chết khổ, ly biệt khổ, oán hận khổ, cầu không được khổ, mê muội khổ.”

“Đúng vậy.” Phương Thanh Chỉ nói: “Khi đó bị cưỡng ép chia rẽ, là nỗi khổ ly biệt, cũng là nỗi khổ cầu mà không được.”

Trần Tu Trạch bóp đôi chim nhỏ trắng trẻo mềm mại, chăm chú nghe cô nói.

“Cho nên…” Phương Thanh Chỉ nói: “Khi đó anh ra tay, có lẽ vô tình thúc đẩy đoạn tình cảm này. Khi đó chúng ta không biết, cứ nghĩ rằng chấp niệm nhớ mãi không quên với không cam lòng là tình cảm chấp nhất duy nhất cuộc đời này…Nhưng thật ra chưa chắc đó là tình cảm bền vững như đất trời, mà có lẽ chỉ là chút oán giận không cam lòng của tuổi trẻ.”

Cô nhắm mắt lại, đầu hơi dựa vào bả vai Trần Tu Trạch, khẽ nói: “Em không biết vì sao bỗng nhiên anh ta lại gửi thư cho em, cũng không biết hiện giờ anh ta nhớ em hay là có việc gấp… có thể là từ biệt, cũng có lẽ…”

“Anh đi thay em đi.” Phương Thanh Chỉ ngửa mặt, nhìn Trần Tu Trạch: “Em với anh ta đã chia tay vô số lần, nếu đã nghĩ kỹ, không bằng để anh đi.”

Bên trong xe tràn ngập hơi thở dâm mỹ, Trần Tu Trạch hạ cửa kính xe xuống một chút, để gió lạnh xâm nhập, chậm rãi làm tan bớt hương vị nồng đậm, chăm chú nhìn Phương Thanh Chỉ, hỏi:

“Em nghĩ kỹ chưa?”

“Cô ấy nghĩ kĩ chưa?”

Cửa hàng bánh.

Hiện tại là một ngày sau, trời âm u, cửa sổ gỗ bị gió thổi không ngừng lung lay, bức rèm bay phấp phới.

Lương Kỳ Tụng mặc áo sơ mi quần tây một cách gọn gàng, cuối cùng có thể không kiêu ngạo không tự ti ngồi đối diện Trần Tu Trạch, hỏi anh: “Cô ấy nói thế nào?”

“Thanh Chỉ nói, chúc anh tiền đồ như lụa, được như ước nguyện.” Trần Tu Trạch

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play